Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 53
Hệt như ánh chớp gặp đá lửa.
Nước mắt bị lửa mạnh thổi khô.
Làn da rạn nứt được nước ấm vỗ về.
Dù có là cao tăng nổi danh vũ trụ đang tụng niệm, nói với người đời sắc tức thị không, không tức thị sắc cũng không thể ngăn nổi cảnh kiều diễm khắp căn phòng này.
Lâm Kiến lôi kéo Hạ Trường Sinh dây dưa với mình, bờ môi ấm áp nghiền lấy nhau.
Thời gian hai người chạm vào nhau, đã sớm vượt qua khái niệm thời gian của ba chữ “hôn một cái”.
Sau khi nụ hôn kéo dài khá lâu, Lâm Kiến hơi dừng lại, đợi đến lúc hai người thở dốc xong lại tiếp tục hôn nhau.
Thời gian quấn quýt quá dài, chất lỏng trong suốt chảy xuống theo khóe môi.
Lâm Kiến hé mắt ra nhìn thấy.
Lúc bắt đầu Hạ Trường Sinh bị dọa ngây người, bây giờ đôi mắt trở nên mông lung, ý loạn tình mê, mơ mơ màng màng.
Lâm Kiến vươn tay ra, dùng ngón tay cái lau chất lỏng đi, đỡ phải làm bẩn trang phục của Hạ Trường Sinh.
Sau đó, tay kia của y từ cằm của Hạ Trường Sinh luồn ra sau giữ gáy của hắn, nhẹ khẩy tóc hắn.
Ánh nến lay động, bóng người lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Kiến rất muốn hôn lâu thêm chút nữa, nhưng hình như nếu không buông Hạ Trường Sinh ra, e là hắn sẽ thật sự bị choáng váng.
Cuối cùng sau khi hôn nhẹ lên môi Hạ Trường Sinh một cái, Lâm Kiến buông tay ra, ngồi về chỗ của mình.
Hạ Trường Sinh sững sờ một hồi lâu, sau đó đôi mắt dần khôi phục lại chút thần thái, hắn giơ tay lên sờ môi mình một lát, sau đó run rẩy hỏi: “Tại sao?”
“Không phải huynh đồng ý rồi ta mới hôn sao?” Lâm Kiến được như ý mỉm cười: “Mới qua không bao lâu, huynh đừng nói với ta là huynh quên mất rồi nhé.”
Hạ Trường Sinh lắc đầu, dù hiện giờ nói câu này là quá muộn, nhưng hắn vẫn muốn nói với Lâm Kiến, rằng mình hiểu thế nào về điều kiện kia của y: “Không phải hôn mặt ư?”
“Ta không nói là hôn mặt.” Lâm Kiến cầm tờ quy tắc trên bàn lên, huơ huơ trước mặt Hạ Trường Sinh.
Con ngươi của Hạ Trường Sinh di chuyển theo trang giấy, dáng vẻ thật sự vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
Lâm Kiến yêu thương vươn tay ra, lau khóe miệng hắn.
“Ngươi làm gì đó?” Bây giờ Hạ Trường Sinh cảm thấy mọi động tác của y đều vô cùng khả nghi.
“Có nước bọt.” Lâm Kiến thành thật nói.
“Không thể nào!” Hạ Trường Sinh vội đưa tay lên, hắn muốn lau miệng mình nhưng không thể thực hiện động tác này được.
“Là nước bọt thật.” Lâm Kiến nói: “Ta sẽ không lừa huynh, lau sạch rồi.”
Nghỉ ngơi một lát Hạ Trường Sinh mới lấy lại tinh thần, hắn nhếch miệng, nói một cách ảm đạm: “Vậy mà ta lại bị người khác chiếm lợi, thật sự là quá nhục nhã.”
“Ta cũng được lắm mà.” Lâm Kiến nghiêm túc nói: “Tuy rằng không có tiền, không có thân phận, không có địa vị, không có gia đình tốt, lại còn vô cùng xui xẻo, nhưng mà… ngoại hình được lắm đúng không?”
Hạ Trường Sinh: “… Cho hỏi, rốt cuộc chỗ nào được lắm?”
“Có một trái tim rộng lớn luôn hướng về phía trước.” Lâm Kiến nhìn thời gian rồi đứng lên: “Được rồi, cuộc nói chuyện lần này có được thu hoạch ngoài tưởng tượng của ta, dù ta vẫn muốn nói chuyện yêu đương với đại sư huynh, nhưng ta nên về phòng tu luyện thêm chút, sau đó đi ngủ.”
Hạ Trường Sinh nói lời độc địa: “Ngươi có đi chết ta cũng chẳng quan tâm.”
“Ngày mai gặp nhé, tối nay huynh ngủ sớm chút, đừng nhớ ta.” Lúc rời đi, Lâm Kiến cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.
Đầu óc Hạ Trường Sinh trống rỗng lần hai.
Lâm Kiến vội chuồn đi.
Sau khi y đi, Hạ Trường Sinh lập tức nhào đến mặt bàn, sốt ruột xem tờ giấy Lâm Kiến để lại.
Hắn phát hiện một việc rất đáng sợ.
Theo suy nghĩ của Lâm Kiến, ‘hôn một cái’ này, không có số lần giới hạn!
Đến giờ khắc này, Hạ Trường Sinh nhận ra, bản thân mình chỉ có thể mong Lâm Kiến không phát hiện ra sơ hở này.
Hắn ngồi trên ghế, sờ bờ môi mình, vẫn chưa dám tin.
Lại có một ngày Hạ Trường Sinh bị người khác chiếm món hời lớn thế này?
Ban đêm, Đường Trĩ đã tắm xong, đang ở trong phòng đọc sách cấm do chưởng quầy đưa cho hắn ta. Hắn ta là người xởi lởi, khi Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh đang giao lưu tình cảm, Cố Phương ra ngoài mua đồ, hắn ta và chưởng quầy trò chuyện sôi nổi. Sau đó chưởng quầy đột nhiên nhắc đến quyển sách nóng bỏng mình mới mua gần đây.
“Sách gì thế?” Đường Trĩ nháy mắt với chưởng quầy.
Chưởng quầy gật đầu với hắn ta đầy thâm ý.
Hai người ăn ý với nhau.
Chưởng quầy lén lút đưa cho Đường Trĩ một quyển sách, Đường Trĩ vui sướng thanh toán tiền.
Bây giờ chính là thời gian Đường Trĩ giám định và thưởng thức.
Ngay lúc hắn ta xem đến đoạn cảnh đẹp, cửa phòng mình bị đẩy từ bên ngoài ra. Đường Trĩ hoảng sợ, vội quay đầu nhìn ra phía cửa.
Hạ Trường Sinh đứng ngoài cửa.
Lúc nào Hạ Trường Sinh cũng ăn mặc tươm tất, đầu tóc gọn gàng, y phục kín bưng, còn mặc nhiều hơn người khác một, hai lớp. Đường Trĩ cảm thấy ở mặt nào đó, Hạ Trường Sinh là điển hình cho kiểu cấm dục.
Nhưng xuất hiện ở trước cửa phòng hắn ta là một Hạ Trường Sinh tóc hơi rối, mặt ửng hồng, mang đến cảm giác vô cùng gợi cảm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Trĩ đưa lưng về phía Hạ Trường Sinh, âm thầm nhét cuốn sách cấm thật kĩ trước, sau đó cất lời với chất giọng đau khổ giãy giụa: “Đại sư huynh, huynh đừng như vậy, đệ vẫn khá muốn giữ gìn mối quan hệ sư huynh đệ thuần khiết giữa chúng ta. Nhưng nếu huynh nhất định kiên trì, đệ sẽ không phản kháng. Huynh muốn nằm trên hay nằm dưới để đệ chuẩn bị.”
“Ngươi đang nói cái quỷ gì thế?” Hạ Trường Sinh đi qua, đá một cái lên gáy hắn ta.
Đường Trĩ sờ đầu mình, quay lại nhìn Hạ Trường Sinh rồi mở miệng: “Đệ mới phải hỏi huynh bị làm sao ấy? Huynh đến tìm đệ như vậy, không phải tới tìm đệ ngủ, thì chính là bị người ta ngủ giờ tới tìm đệ khóc lóc kể lể.”
Hạ Trường Sinh: “…”
“Nhìn bộ dạng này không phải đến tìm đệ ngủ rồi.” Đường Trĩ hiểu ra.
Hạ Trường Sinh liếc hắn ta, ngẫm nghĩ một lát, có lẽ nên đi: “Hình như ngươi cũng chẳng đáng tin lắm.”