TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 54

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 54
Prev
Next

Càng đến gần nơi tổ chức luận đàn Vạn Pháp, trời càng mưa tầm tã không tạnh.

Tuy bọn Hạ Trường Sinh đã cố gắng lên đường, có điều con đường phía trước khó đi, trời mưa lớn mà ngự kiếm thì lại nguy hiểm, dường như đến muộn là kết quả hiển nhiên.

Vì chậm trễ quá lâu, hơn nữa đây không phải là việc mà sức người có thể thay đổi được, Lâm Kiến chỉ đành rơi vào trạng thái im lặng tu luyện lần nữa.

Từ sau khi mưa lớn, trong lòng y luôn rối loạn.

Trời mưa không đơn giản chỉ vì nguyên nhân thời tiết.

Lâm Kiến có một loại trực giác khó hiểu.

Mưa lớn là vì uy hiếp và cảnh cáo một thứ gì đó.

Thứ gì mà trời phải uy hiếp?

Dựa vào những gì học được trong mấy năm nay, y chỉ có một kết luận.

Hung thú.

Hung thú vốn bị nhốt trong vực sâu, mấy trăm năm trước thì có tiền lệ chạy ra ngoài. Trời có điềm lạ vì đang nói với mọi người, hiện tại thế gian lại xuất hiện hung thú.

Trời mưa tầm tã.

Vì trong lòng không yên, Lâm Kiến không thể nhập định suôn sẻ như thường ngày. Y mở to mắt, nhìn về phía ba người đanh tránh mưa trong căn miếu nát. Đường Trĩ đang xem bói, tính xem khi nào thì mưa tạnh, Cố Phương đang lau đồ bị ướt, còn Hạ Trường Sinh, hắn đứng dưới mái hiên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn không trung.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, y phục phất phơ theo cơn gió lốc, tựa như một chú bướm đang bay.

Chưởng môn Phục Hy viện gánh trách nhiệm phong ấn vực sâu, phần lớn có đi mà không có về.

Chưởng môn đời tiếp theo của Phục Hy viện sẽ là người bảo hộ vực sâu.

Lâm Kiến ghi nhớ trong lòng.

Nhưng ta không muốn Hạ Trường Sinh chết, muốn ta cố gắng trả giá thế nào cũng được, ta không muốn hắn chết.

“Cơn mưa này thật sự quá lớn, lại không chịu tạnh, không biết chúng ta phải dừng chân đến khi nào.” Đường Trĩ buồn bực.

“Chờ đến ngày mai đi.” Hạ Trường Sinh đang ngẫm nghĩ. Nếu mưa mãi, hắn chỉ có thể áp dụng phương pháp khác.

“Muội thấy ngày mai mưa cũng không tạnh đâu.” Cố Phương chán chường.

Vào đêm.

Bọn họ nhóm lửa, ngồi trên đống rơm ăn đồ ăn mua được ở điểm dừng chân trước.

Lâm Kiến không ăn, vì y lại nhập định.

Hạ Trường Sinh lẳng lặng gói phần của y lại.

“Đại sư huynh cũng biết chăm sóc người khác.” Cố Phương cảm thấy lạ.

“Ta vốn rất biết chăm sóc người khác, các ngươi và ta không qua cùng một cửa, cho nên không biết thôi.” Hạ Trường Sinh bĩu môi.

Cố Phương không tin hắn.

“Rốt cuộc là tại sao trời lại mưa nhiều như vậy, hình như chưa đến mùa mưa mà.” Cố Phương nhìn ra bên ngoài.

Hạ Trường Sinh chợt nghĩ đến một chuyện, hắn mở miệng nói: “Cố Phương, Đường Trĩ, không bằng ta và Lâm Kiến cùng đến luận đàn Vạn Pháp, các ngươi về Phục Hy viện đi.”

“Đại sư huynh… Bọn đệ đã đi lâu như vậy rồi mà.” Đường Trĩ có hơi hổ thẹn.

“Về làm gì? Dẫn bọn muội đi chơi mà.” Cố Phương không vui: “Lâu lắm rồi bọn muội không rời khỏi Phục Hy viện.”

Hạ Trường Sinh bấm tay tính toán, nói với họ: “Ta tính thấy con đường phía trước không an toàn, nghĩ cho các ngươi, vẫn nên về đi.”

Đường Trĩ và Cố Phương nhìn hắn, im lặng một lúc.

Cuối cùng, Đường Trĩ không nhịn được mà nói với hắn: “Chưa nói kĩ năng tính trời của huynh kém thế nào, chỉ nói riêng cách bấm ngón tay đã không đúng rồi, huynh chỉ tùy tiện bấm ngón tay thôi.”

Hạ Trường Sinh thấy mình bị bóc mẽ, há miệng nói: “Chậc.”

“Rốt cuộc huynh bị làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Cố Phương mệt mỏi: “Bình thường sư phụ nói chuyện kì quái thì thôi đi, sao huynh cũng học theo thế này.”

“Ta có à? Ta có đâu.” Hạ Trường Sinh không thừa nhận.

Đường Trĩ đâm chọc: “Phục Hy viện có ba người chơi chữ, một người là sư phụ, một người là tứ sư thúc, người còn lại là đại sư huynh đó.”

Cách chơi chữ của Phương Cảnh Tân là, ta biết nhưng ta không nói cho ngươi biết; tứ sư thúc là, không thể nói không thể nói; Hạ Trường Sinh là, thôi vậy, vẫn không nên nói cho ngươi nghe.

“Người chơi chữ cút khỏi Phục Hy viện đi.” Đường Trĩ ăn nói ngông cuồng.

Sau đó hắn ta bị Hạ Trường Sinh đánh.

“Đệ không nói đại sư huynh.” Đường Trĩ bụm má trái lại, hơn nữa còn đưa má phải về phái Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh chợt cảm thấy Lâm Kiến rất bình thường, là hắn xoi mói thôi.

“Các ngươi không đi đúng không?” Hạ Trường Sinh sầm mặt nói.

Đường Trĩ và Cố Phương vốn dĩ không đi cũng không sao, nhưng Hạ Trường Sinh dùng thái độ này khiến họ chợt nghĩ phía trước có dưa lớn, thế là kiên định lắc đầu.

Bọn họ muốn đi hóng dưa.

Hạ Trường Sinh thở dài một hơi, đành phải nhìn cơn mưa đêm lần nữa.

Hạ Trường Sinh đặt đồ ăn để dành lại cho Lâm Kiến bên cạnh đống rơm mà y có thể thấy xong, hắn bèn đi ngủ.

Nửa đêm, gió lạnh phất phơ, một luồng hơi ấm chợt truyền đến từ sau lưng.

Hạ Trường Sinh mơ màng mở mắt, xoay người.

“Ta gác đêm.” Hạ Trường Sinh nằm sau lưng hắn.

“Ngồi gác, nằm sẽ ngủ mất.” Hạ Trường Sinh đưa ra lời đề nghị đúng trọng tâm.

“Được.” Giọng Lâm Kiến khẽ thì thầm.

Hạ Trường Sinh hỏi y: “Ăn gì chưa?”

“Ăn rồi, nhưng giờ đang ăn món ăn tinh thần.” Lâm Kiến cười khẽ..

Hạ Trường Sinh vô cùng bất lực: “Ngươi nói xem thế gian này nhiều người như vậy…”

“Trên thế gian nhiều người như vậy, ta có thể gặp được huynh thật sự là quá tốt.” Lâm Kiến cướp lời hắn.

“Hầy.” Hạ Trường Sinh lười so đo với y: “Ta muốn ngủ.”

“Ngủ đi.” Lâm Kiến hôn hắn một cái.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Trường Sinh nhìn y rồi khẽ cười, vừa bất lực lại như có chút cưng chiều, sau đó hắn nhắm mắt lại, chỉnh lại hướng đầu mình, tiếp tục ngủ.

Lâm Kiến cảm thấy nụ cười của hắn là ảo giác của mình.

Vì nụ cười của Hạ Trường Sinh thật dịu dàng.

Không phải nụ cười dịu dàng trong ảo cảnh của Chu Xuân Giang, mà là nụ cười dịu dàng chỉ thuộc về Hạ Trường Sinh.

“Không nghe lời người già, sẽ có ngày ngươi khóc.” Hạ Trường Sinh lẩm bẩm.

“Thật ra ta cũng muốn làm huynh khóc một lần.” Lâm Kiến nói một nửa, đối mặt với Hạ Trường Sinh, y thật sự không thể nói lời bông đùa, vậy nên sau khi hôn hắn thêm một cái thì Lâm Kiến lập tức rời đi, ngoan ngoãn gác đêm.

Hôm sau thức dậy, trời vẫn mưa.

Hạ Trường Sinh cầm lược, chết lặng chải tóc.

“Mưa tiếp thế này, liệu có bị ngập lụt không?” Cố Phương lo lắng.

Hạ Trường Sinh đặt lược xuống, đi đến dưới mái hiên.

Cơn mưa giội rửa trước mặt hắn.

“Đại sư huynh, đừng đứng đó, chút nữa lại bẩn y phục.” Đường Trĩ nhắc nhở hắn.

“Xem ra cần ta ra tay rồi.” Hạ Trường Sinh trầm ngâm.

“Huynh có thể ra tay thế nào? Huynh có thể khiến mưa tạnh hả?” Cố Phương bất lực ném rơm.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

Cố Phương và Đường Trĩ nhìn hắn, không nói một lời.

Không hề đâm chọc.

Hạ Trường Sinh tháo vòng ngọc trên tay xuống, đưa đến trước mặt Lâm Kiến, nói: “Cầm giúp ta.”

Lâm Kiến đón lấy vòng tay của Hạ Trường Sinh, lúc vòng tay chạm vào tay y, Lâm Kiến khiếp sợ mở to mắt, trong cơ thể y, chân khí lập tức bị áp chế, hoàn toàn trống rỗng.

Đây là hiệu quả của vật phong ấn.

“Cho ta mượn Không Sơn kiếm.” Hạ Trường Sinh lại nói.

Lâm Kiến rút Không Sơn kiếm bằng tay còn lại, đưa cho Hạ Trường Sinh.

Kiếm vừa vào tay Hạ Trường Sinh đã bắt đầu chấn động kêu vang.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh liếc Lâm Kiến một cái, Lâm Kiến chột dạ cười trừ.

Mấy năm gần đây Không Sơn kiếm và Lâm Kiến đã thần giao cách cảm với nhau, Không Sơn kiếm thể hiện rõ không muốn nằm trong tay Hạ Trường Sinh, đang bày tỏ kháng nghị của mình, đồng thời xin Lâm Kiến cứu nó.

Hạ Trường Sinh rút Không Sơn kiếm ra.

Kiếm khí như cầu vồng.

Hạ Trường Sinh dùng ngón trỏ búng một cái lên thân kiếm, một luồng hơi thở chấn nhiếp Không Sơn kiếm.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 54"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull