Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 57
Quạt xếp trong tay rơi xuống, ngón tay thon dài của Hạ Trường Sinh có phần bất lực mà gãi gãi sau lưng Lâm Kiến.
Mắt thấy Lâm Kiến không có ý định buông mình ra, tay hắn khẽ nâng lên, sau đó mò mẫm, ấn lên trái tim của Lâm Kiến.
Đập thình thịch.
Không thể không thừa nhận, Lâm Kiến hôn khiến cho Hạ Trường Sinh thật sự thoải mái.
Tê tê dại dại, ý loạn thần mê.
Hạ Trường Sinh ấn Lâm Kiến xuống, chậm rãi đoạt lấy quyền chủ động.
“Thật thoải mái.” Hạ Trường Sinh không tình nguyện thừa nhận cảm thụ của bản thân, sau đó hơi mờ mịt hỏi Lâm Kiến: “Ngươi có muốn làm chuyện càng thoải mái hơn không?”
Lâm Kiến không trả lời.
Hạ Trường Sinh cúi đầu ngơ ngác.
Lâm Kiến nhắm mắt lại, ngủ vù vù rồi.
Hạ Trường Sinh: “…”
Bởi vì quá xấu hổ, Hạ Trường Sinh oán hận nghĩ, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ giết tên tiểu quỷ chết tiệt này, sau đó chôn trong viện của mình.
Hạ Trường Sinh ghé lên người Lâm Kiến, dùng y làm đệm thịt, duỗi dài tay nhặt lại quạt của mình, sau đó từ từ ngồi dậy bên cạnh người Lâm Kiến.
Mặt nước cả hồ phản chiếu đầy ánh sao, Hạ Trường Sinh hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh thuận theo động tác của hắn trượt xuống, rơi trên mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến thật sự đã ngủ say như chết, chẳng cảm nhận được gì cả.
Hạ Trường Sinh đột nhiên nhìn đông ngó tây, tuy đầu thuyền có người nhưng cũng đã sớm không còn âm thanh nào. Chắc chắn sẽ không có ai nhìn đến chỗ mình, hắn vươn tay vén tóc ra sau tai, cúi đầu, điều chỉnh góc độ, nhắm ngay cổ Lâm Kiến. Hàm răng sắc nhọn chạm đến làn da mỏng manh, hình ảnh này không khỏi khiến người ta liên tưởng lại đến thời điểm xưa kia, khi thế gian tràn ngập động vật mạnh nuốt yếu, trong rừng già, con mồi bị bắt được sẽ bị cắn thủng yết hầu, xé nát thân thể.
Hạ Trường Sinh hung hăng cắn xuống.
Lâm Kiến kêu một tiếng, dù cho ý thức y đã mất hết cũng vẫn cảm nhận được uy hiếp.
Vấn đề ở chỗ, tuy y biết hiện tại bản thân đang rất nguy hiểm nhưng vẫn không có ý tỉnh lại.
Hàm răng rời khỏi làn da, dấu răng khắc vào trong cổ.
“Đi tìm chết đi, tiểu quỷ thối.” Hạ Trường Sinh mắng y.
Lâm Kiến chậc lưỡi trong mộng.
Hạ Trường Sinh vẫn chưa hết giận, vì thế vươn tay nhéo mặt y.
Lôi lôi kéo kéo, Hạ Trường Sinh vẫn buông tay ra. Hắn duỗi thẳng một chân, tay chống đầu, canh giữ bên cạnh Lâm Kiến, lẳng lặng chờ thuyền cập bờ.
Thuyền lắc lư, Hạ Trường Sinh ngửa đầu ngắm sao.
“Đại sư huynh…”
Trong đêm đen truyền đến một giọng nói âm trầm.
Hạ Trường Sinh giật mình.
“Là… đại sư huynh sao?… Đại sư huynh, cứu… cứu đệ với… ”
“Đường Trĩ?” Hạ Trường Sinh nhận ra đây là giọng của ai: “Ngươi đây là chết rồi, biến thành quỷ hồn đến cầu cứu ta hả?”
“Đại sư huynh, đừng có đùa nữa, huynh còn không vớt đệ lên, huynh sẽ đánh mất người sư đệ đáng yêu là đệ đây đó.”
Hạ Trường Sinh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trên mặt hồ xuất hiện một khối gỗ, sau đó từ sau khối gỗ có người ló đầu ra. Đường Trĩ thấy Hạ Trường Sinh, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Đại sư huynh, cứu đệ với, hu hu hu.”
Sau khi hắn ta phiêu bạt lâu như vậy mà vẫn có thể gặp được Hạ Trường Sinh, đây là loại vận may to lớn gì đây!
Nhìn thấy Đường Trĩ cả người ướt sũng, Hạ Trường Sinh đang suy nghĩ mình có nên giả vờ không nhìn thấy hắn ta hay không.
“Đại sư huynh, huynh đừng như vậy.” Thấy được ánh mắt của Hạ Trường Sinh, Đường Trĩ nguyền rủa hắn: “Nếu đệ đã chết thật, lần sau đầu thai, đệ sẽ khẩn cầu bản thân trở thành một nắm bùn, hơn nữa lúc sinh ra sẽ chuẩn xác nện thẳng lên y phục của huynh.”
“Ngươi cũng ác độc quá đấy.”
Bởi vì lời nguyền của Đường Trĩ, Hạ Trường Sinh đành phải nghĩ cách, hắn tìm được một cây cột ở trên thuyền nhỏ, để Đường Trĩ nắm lấy rồi kéo lên.
Đường Trĩ bò lên trên thuyền.
Hạ Trường Sinh trước tiên dịch Lâm Kiến sang một bên, chừa ra vị trí cho Đường Trĩ.
Đường Trĩ ngồi trên thuyền, thở hồng hộc.
Hạ Trường Sinh bế Lâm Kiến lên, cởi áo ngoài của Lâm Kiến ra ném cho Đường Trĩ.
“Đại sư huynh, huynh đúng là đồ không có lương tâm.” Đường Trĩ dùng giọng điệu khoa trương “tán thưởng” hắn, sau đó bọc chặt áo ngoài của Lâm Kiến
Tuy hành vi thế này của Hạ Trường Sinh không mấy đạo đức nhưng bởi vì bên được lợi là bản thân, cho nên Đường Trĩ vẫn có thể tiếp thu được.
Mất đi áo ngoài, ban đêm có gió, Lâm Kiến khẽ run lên. Trước khi Hạ Trường Sinh buông y ra, Lâm Kiến đã ôm lấy tay hắn, Hạ Trường Sinh đành phải thuận thế ôm lấy y.
Được thôi.
Đường Trĩ nghĩ.
Lâm Kiến cũng đã chiếm được chỗ tốt, đây là đẹp cả đôi đường nha.
“Nhóm người Thạch Đông Lâm đều đã đi xa, sao ngươi vẫn còn ngâm mình trong nước?” Hạ Trường Sinh khó hiểu.
“Đệ sợ thật ra bọn họ chưa đi xa cho nên vốn định chậm rãi trôi về bờ, không ngờ có thể gặp được đại sư huynh, thế này thì yên tâm hơn nhiều…” Đường Trĩ nói đến một nửa, chợt cảnh giác: “Sao huynh biết đệ gặp phải Thạch Đông Lâm?”
“Ngươi nghĩ là ta cho người giấy để làm cảnh chắc?” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ.
“Vậy sao huynh không đến cứu đệ sớm một chút hả!” Đường Trĩ muốn khóc: “Không thể chỉ vì đệ và huynh không có tuyến tình yêu, cho nên huynh có thể đối xử với đệ tùy tiện như vậy nhé.”
“Ngươi ngốc à.” Hạ Trường Sinh mắng hắn ta: “Giao lưu giữa người giấy kia và ta cũng không phải đồng thời, khi ta biết được ngươi gặp phải Thạch Đông Lâm thì ngươi và Thạch Đông Lâm đã tách ra rồi.”
“Trước kia không phải huynh dùng phương pháp dẫn hồn vào để làm người giấy, huynh là người giấy, người giấy là huynh sao?”
Hạ Trường Sinh hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn hắn ta.
Bời vì Đường Trĩ có máu M, cho nên bị Hạ Trường Sinh dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn mình, trong lòng chợt sinh ra khoái cảm khác thường.
Khụ khụ.
“Ta đúng là biết dùng hồn phách làm người giấy, nhưng đám người giấy bình thường ta lấy ra để làm việc không thể nào chứa hồn phách của ta. Ngươi cảm thấy ta sẽ tự làm những việc mất thân phận như khiêng kiệu cho mình, theo dõi người khác, chạy ngược chạy xuôi sao? ”
Đường Trĩ nghẹn ngào một tiếng.
Được thôi.
“Đúng rồi, người giấy huynh cho đệ kia mất rồi.” Xét theo khía cạnh nào đó, Đường Trĩ cũng thật may mắn, người giấy mà hắn ta làm mất kia không phải loại chứa hồn phách, bằng không, Hạ Trường Sinh không chỉ sẽ mặc kệ hắn ta từ trôi nổi trong nước mà còn sẽ cầm gậy đánh hắn ta, không cho hắn ta ngoi đầu lên.
“Không mất, trong nháy mắt ngươi nhảy khỏi thuyền, người giấy kia đã nhảy lên người Đông Phương Tố Quang.” Hạ Trường Sinh bình tĩnh đáp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Trĩ rơi nước mắt.
“Đại sư huynh tính toán chu toàn.” Chỉ là hắn ta thấy bản thân có hơi bi thương.
“Được rồi, không có chuyện gì rồi, có đại sư huynh đây, ai làm gì được ngươi.” Hạ Trường Sinh tạm thời dỗ dành hắn ta một chút.
Đường Trĩ bọc áo ngoài, nghe thấy lời Hạ Trường Sinh nói, vui quá hóa khóc.
“Đại sư huynh, đệ cảm động quá.” Hạ Trường Sinh để ý hắn ta đến vậy.
“Đại khái chút là được rồi.”
“Đệ có thể ôm huynh một cái không?” Đường Trĩ thỉnh cầu.
“Ta cảm thấy vẫn nên bỏ đi, bây giờ ngươi thật bẩn.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ.
“Vậy đại sư huynh ơi, hiện tại Thạch Đông Lâm và hung thú đã hợp thành một thể, huynh cũng không có vấn đề gì sao?” Đường Trĩ lo sợ bất an.
“Ồ ồ ồ, không vấn đề.” Hạ Trường Sinh an ủi để hắn ta yên tâm.
“Đại sư huynh, huynh đúng là người đáng tin!”
Càng đáng tin, lời của Thạch Đông Lâm lại càng có khả năng.
Hạ Trường Sinh, đúng là không thoát được quan hệ với hung thú.