TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 59

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 59
Prev
Next

“Luyện người? Là có ý gì?” Hạ Trường Sinh vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Kiến.

Trước mắt Lâm Kiến toàn một màu đen, xung quanh hai tròng mắt toàn là tơ máu, y ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh, đôi mắt sắp khép lại.

“Nói hết cho ta rồi hãy ngủ tiếp.” Hạ Trường Sinh không hề do dự vươn tay vỗ lên mặt y một cái, ý đồ khiến y tỉnh táo lại.

Có lẽ vì lực tay quá nhẹ nhàng cho nên cái vỗ này không có tác dụng gì với Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh lại giơ tay nhéo mạnh lên mặt y một cái nữa.

Lâm Kiến đau đến trực tiếp vỗ lên tay Hạ Trường Sinh.

“Nói hết cho ta rồi hẵng ngủ.” Hạ Trường Sinh nói.

“Cách luyện đan mà chúng ta biết.” Lâm Kiến dùng phương thức đơn giản nhất để giải thích: “Là lấy tinh hoa và tinh nguyên ra, sau đó ngưng tụ thành Kim Đan. Trận pháp này chính là trận pháp dùng khi luyện đan, chỉ là gã đã thay đổi một chút, đổi nguyên liệu trong đó thành… người.”

Hạ Trường Sinh khiếp sợ ngẩng phắt đầu nhìn trận pháp trong tháp.

Nói xong, Lâm Kiến đã ngã xuống mặt đất.

“Này.” Hạ Trường Sinh thò tay, đẩy đẩy bả vai Lâm Kiến.

Lâm Kiến không có một chút phản ứng nào.

Nói thật, lúc này chính là cơ hội tốt để giết người rồi hủy thi diệt tích.

Nếu Lâm Kiến chết rồi, hắn đây sẽ không cần thực hiện lời hứa nữa.

Cảm nhận được sát ý của hắn, bốn người giấy cùng nhau chui ra, làm một động tác mài đao giữa hư không.

Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn chúng nó, gật gật đầu.

Giơ tay chém xuống, chuyện đơn giản cỡ nào chứ.

Bầu trời tờ mờ sáng, trên đường còn chưa có nhiều người lắm.

Phần lớn những người rời giường vào lúc này đều là người bán rong chuẩn bị làm ăn. Bọn họ đang bắt đầu cho một ngày mới bận rộn, chợt phát hiện từ phía xa của con phố có người đang đi đến.

Bước chân người đến vững vàng.

Thời gian hiện tại quá sớm, nếu có người đi lại bên ngoài thì đúng là chuyện quá hiếm thấy, cho nên người rảnh rỗi đều ghé mắt nhìn sang.

Hạ Trường Sinh cõng Lâm Kiến đã hôn mê đi về hướng khách điếm.

Thật đáng tiếc, tên tiểu quỷ này vẫn còn sống.

Hạ Trường Sinh cõng Lâm Kiến về khách điếm, sau đó thả y lên giường.

Tiếp đó, bản thân lập tức đi làm chuyện đã nghĩ cả đêm, rửa mặt.

Trong suốt quá trình Hạ Trường Sinh tắm rửa, thay y phục, sửa sang lại tóc, vào lúc hắn đang chỉnh lại tóc thì Đường Trĩ đến.

“Đại sư huynh, luận đàn Vạn Pháp đã bắt đầu.” Đường Trĩ nói: “Bởi vì huynh và Lâm Kiến vẫn luôn không có động tĩnh gì, đệ còn tưởng là hai người đang làm chuyện không thể quấy rầy gì, cho nên một mình đệ đi xem nghi thức khai mạc. Đệ không nhìn thấy Thạch Đông Lâm và vị mỹ nhân bé nhỏ kia ở hiện trường. Huynh có muốn đi xem không?”

“Ta đi.” Hạ Trường Sinh hỏi: “Cố Phương đâu?”

“Cố Phương không có hứng thú, nhưng còn tiếp tục ở lại, nói không chừng cũng sẽ chạm mặt bọn họ.”

“Ngươi cố hết sức theo bên cạnh Cố Phương.” Hạ Trường Sinh cho ý kiến.

Đường Trĩ khoanh tay ôm ngực, nhìn hắn đầy khó hiểu.

“Tối hôm qua ta và Lâm Kiến đi dò xét thử năm tòa tháp trong thành, Lâm Kiến nói trong tháp có trận pháp dùng để luyện người. Ta đoán chỉ sợ thành An Tây Nhị Sử này sẽ biến thành tòa thành trống tiếp theo.” Hạ Trường Sinh nói: “Bên phía thành chủ là không định để ý đến chúng ta, hiện tại bắt đầu sơ tán người đi, hẳn là cũng không có ai chịu nghe chúng ta. Bởi vì những kẻ ngu dốt đó, đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta có thể cần các ngươi hỗ trợ. Đương nhiên cũng có thể không cần, đồng thời, để tránh cho các ngươi chịu tổn hại, hai người các ngươi cố hết sức luôn đi với nhau. Ta nhìn ra được, Thạch Đông Lâm không muốn làm tổn thương các ngươi.”

“Vậy huynh và Lâm Kiến thì sao?” Đường Trĩ cũng không yên tâm.

“Ta cần Lâm Kiến cho nên hắn cần phải ở bên cạnh ta.” Hạ Trường Sinh có tính toán: “Có ta ở đây, hắn sẽ không có chuyện gì.”

“Khụ khụ.” Thật ra Đường Trĩ vẫn còn một việc muốn nói.

“Cổ họng ngươi không thoải mái?” Hạ Trường Sinh hỏi hắn ta.

“Đại sư huynh, huynh đúng là không để người ta nói được lời nào.” Đường Trĩ càu nhàu một câu, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra trước tiên đệ muốn biểu đạt là, đệ không có hứng thú gì đối với hung thú cả, cũng không thèm để ý.”

Nghe đến hung thú hắn ta nhắc, Hạ Trường Sinh lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Đường Trĩ.

Trong mắt có sát khí.

“Nhưng mà đệ muốn xác nhận một việc với đại sư huynh.” Đường Trĩ to gan ham học.

“Nói đi.”

Đường Trĩ nhìn Hạ Trường Sinh, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

Hạ Trường Sinh hơi nghiêng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng chớp một cái, tóc đen mượt mà bay lên.

“Khụ khụ, là thế này, tình huống của Thạch Đông Lâm là thế nào thì chúng ta đều biết rồi.” Đường Trĩ chậm rì rì tường thuật, sau đó hỏi: “Gã nói huynh cũng là như vậy”

Hạ Trường Sinh hơi ngẩn ra, hắn hỏi: “Là ngươi biểu đạt không rõ ràng hay là ta hiểu không đúng chỗ?”

“Ý của gã là, huynh và gã giống nhau, cùng làm giao dịch với hung thú, cho hung thú thuê thân thể của mình, cuối cùng đồng ý cho hung thú cắn nuốt bản thân, để nó dùng thân thể huynh làm vật chứa sống trên thế gian này.” Đường Trĩ thấy Hạ Trường Sinh đần như vậy, dứt khoát nói toạc mọi chuyện ra luôn.

Hạ Trường Sinh bày vẻ mặt vô tội mà sờ sờ mặt mình.

Hắn sợ vừa rồi Đường Trĩ nói chuyện quá kích động, nước bọt văng cả lên mặt hắn.

“À, hóa ra là gã nghĩ như vậy.” Hạ Trường Sinh hiểu ra, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Suýt nữa thì Đường Trĩ bị sự chậm hiểu của hắn dọa sợ.

“Yên tâm đi.” Hạ Trường Sinh an ủi Đường Trĩ: “Ta không mất tư cách như gã đâu.”

Đường Trĩ biết Hạ Trường Sinh sẽ không tùy tiện nói dối, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện ta làm còn quá đáng hơn nhiều so với gã.” Hạ Trường Sinh bổ sung.

Đường Trĩ nghe vậy suýt thì tắc thở.

“Ngươi còn có vấn đề gì không?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Hết rồi, sự thành khẩn thẳng thắn của huynh đã thành công khiến đầu đệ trống rỗng rồi.” Đường Trĩ không còn gì để nói.

Hạ Trường Sinh cười.

Đường Trĩ đột nhiên sinh nghi: “Đại sư huynh, không phải là huynh đang cố ý chơi đệ đấy chứ.”

“Ta là loại người này sao?” Hạ Trường Sinh khinh thường.

“Đại sư huynh…” Đường Trĩ đổi sang một cách nói khác: “Huynh biết nói dối không?”

“Tuy là ta biết nói dối nhưng lúc này đúng là không lừa ngươi.” Hạ Trường Sinh mở quạt, che đi nửa khuôn mặt của mình.

“Tự huynh hiểu trong lòng là được rồi, đệ sẽ chăm sóc Cố Phương.” Đường Trĩ gật đầu.

“Thật ra ta cũng có một chuyện muốn nói với ngươi.” Hạ Trường Sinh.

Đường Trĩ nhìn về phía hắn.

Hạ Trường Sinh lấy một quyển sách từ trong ngực ra, trả cho Đường Trĩ: “Ngươi đã là một ông già rồi còn xem thứ kích thích thế này, sẽ bị trúng gió vì kích động quá mức đấy.”

Nhìn thấy cuốn sách Hạ Trường Sinh lấy ra, vẻ mặt Đường Trĩ hoảng loạn, vội đoạt lại rồi còn giấu vào trong ngực, sau đó đỏ mặt lên án Hạ Trường Sinh: “Đại sư huynh! Huynh đây là xâm phạm quyền riêng tư của đệ!”

Hạ Trường Sinh khinh bỉ nhìn hắn ta.

Đường Trĩ luống cuống tay chân giấu sách vào trong ngực áo, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc huynh đã xem bao nhiêu?”

“Bao nhiêu à? Toàn bộ.”

“A!” Đường Trĩ ôm đầu gào lên, tông cửa xông ra.

Vào buổi sáng, Hạ Trường Sinh đi dạo một vòng ở luận đàn Vạn Pháp.

Người tham dự luận đàn Vạn Pháp đông đảo, tất cả những ai muốn tham gia biện luận và tham khảo đều sẽ ngồi ở một nơi gọi là Cầu Chân đàn. Bọn họ ngồi ngay ngắn, trình bày hiểu biết và nghi vấn của bản thân về một số vấn đề. Cuối cùng, người thắng sẽ được Cầu Chân đàn thừa nhận, nơi ngồi sẽ nở ra một đóa hoa sen, nâng người thắng lên trên một khoảng cách. Mà kẻ thất bại thì chỉ có thể ngồi tại chỗ, ngửa đầu ngắm nhìn người chiến thắng.

Hạ Trường Sinh đã từng cảm thấy thiết kế này thật đần độn.

Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn đang nghĩ như vậy.

Hơn nữa chủ đề tranh luận vẫn ngốc không khác trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh thấy được một điểm sáng duy nhất tại hiện trường.

Thời điểm hắn đến vừa khéo gặp phải một tu chân giả mặc y phục màu đen, đội kim quan, nghe nói tên gã là Vu Di, không biết nhảy từ đâu ra.

Vấn đề gã đưa ra là: “Nếu ngươi quay về quá khứ, trước khi cha ngươi được sinh ra thì giết chết ông bà nội ngươi. Nếu ngươi thành công, không còn ông bà nội cũng sẽ không còn cha ngươi, như vậy cũng sẽ không có ngươi. Nếu ngươi không tồn tại, vậy có tồn tại chuyện đi giết ông bà nội của ngươi không?”

Đối với những tu chân giả cấp thấp có mặt tại hiện trường thì vấn đề này của gã đúng là đòn đánh chí mạng.

Người ngồi đối diện với gã trên Cầu Chân đàn hơi sủng sốt.

Gã lại hỏi: “Nếu vì để giữ cho thế gian này bình an vô sự, ta có thể giết chết một người không? Nhưng mà ta không chỉ muốn giết hắn một lần mà là ngàn ngàn vạn vạn lần thì sao? Như vậy có tương đương với việc ta đã giết ngàn ngàn vạn vạn người không? Việc ta làm vẫn là đồng giá sao?”

Vấn đề của gã là về thời gian, về nhân duyên với người nào đó.

Không ai có thể trả lời được vấn đề của gã.

Đài hoa sen gã đang ngồi dâng lên, thắng được trận tỷ thí lần này.

Vu Di cũng không vui vẻ vì điều này, gã thở dài một hơi, trực tiếp nhảy từ trên đài sen giữa không trung xuống, cầm lấy kiếm của mình.

“Nếu nơi đây không có đáp án ta muốn, ta đây không ở lại nữa.” Gã làm một lễ: “Tại hạ còn có việc quan trọng phải làm, cáo từ.”

Thời điểm gã rời đi trùng hợp đi lướt qua Hạ Trường Sinh.

Như cảm giác được điều gì, Vu Di đột nhiên quay đầu lại, mắt đối mắt với Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh gật đầu xem như chào hỏi, Vu Di hơi hơi mỉm cười.

Sau đó, Vu Di đi vào trong đám người, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Người này không phải dân bản xứ.

Gã đi đến nơi đây có lẽ là để có được đáp án của vấn đề gì đó, đáng tiếc gã đã đánh giá cao nơi này.

Hạ Trường Sinh tiếp tục đi dạo, sau khi vị khách không mời mà đến kia rời đi, vấn đề trên Cầu Chân đàn cuối cùng cũng đã khôi phục lại tiêu chuẩn như bình thường.

Có một số người đang thảo luận xem là gà có trước hay là trứng có trước, tu chân là ngộ đạo trước hay là tu đạo trước, hoặc là sau khi tu đạo mới ngộ đạo.

Hạ Trường Sinh đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng Thạch Đông Lâm.

Gã không định xuất hiện ở nơi này sao?

Hạ Trường Sinh rời khỏi luận đàn Vạn Pháp, đi đến dưới năm tòa tháp.

Mỗi tòa tháp đều có cấu tạo giống nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là trong mỗi tòa tháp đều có trận pháp.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 59"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull