Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 6
Bởi vì vừa rồi ghé vào bụi cỏ nên y phục và tóc của Hạ Trường Sinh vẫn không tránh được bị dính mấy cọng cỏ.
Hắn ngồi dưới tàng cây, bên cạnh có một ngọn đèn màu xanh lá bay lơ lửng. Nương theo ánh đèn, Hạ Trường Sinh gỡ từng cọng cỏ dính lên tóc xuống. Tóc phía trước vẫn ổn, còn tóc phía sau, hắn không ngừng bắt, cố gắng ngoái đầu lại cũng không nhìn thấy được. Động tác của Hạ Trường Sinh tạm dừng, sau đó hắn quay mạnh đầu, ý đồ nhìn rõ tóc phía sau. Đương nhiên, hắn không thể nào thành công được.
Lâm Kiến ngồi quỳ trước mặt Hạ Trường Sinh, nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Đầu óc người này có vấn đề à?
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh quay đầu lại ngay, âm trầm nhìn y chằm chằm.
“Ta chưa nói gì hết!” Lâm Kiếm mới bị dạy dỗ một trận lập tức gào lên.
“Ngươi nghĩ trong lòng.” Hạ Trường Sinh âm u nói.
“Ngươi cũng nói đấy, ta chỉ nghĩ trong lòng thôi!”
Hạ Trường Sinh không thèm nể tình, lạnh giọng nói: “Như nhau, ngươi đắc tội ta, ta nhớ kỹ.”
Lâm Kiến thở dài: “Ôi!”
Đạo lý gì vậy?
Trong lúc Hạ Trường Sinh bắt lấy tóc mình, trong bụi cỏ vang lên tiếng động.
Lâm Kiến đang lén lút nhích lại gần hắn, Hạ Trường Sinh không thèm để ý đến y, tiếp tục hết sức chuyên chú sửa sang lại tóc của mình.
“Làm sao đây?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh ấm ức, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mái tóc xinh đẹp này của ta lại bị đám cỏ dơ bẩn kia dính lên, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, ta nhất định sẽ không ra ngoài. Nơi núi hoang đồng vắng này, vừa không có suối nước nóng thoải mái vừa không có yêu quái xinh đẹp giúp đỡ, ta phải làm sao đây hả?”
“Khụ khụ.” Lâm Kiến ngồi vào bên cạnh Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn y.
Vừa rồi đúng là hắn đã dạy dỗ tên nhóc này nhưng hắn cũng không thật sự ra tay đánh y tàn nhẫn, đặc biệt là không đụng đến mặt y. Nhưng trên mặt và cánh tay của tên nhóc này lại một mảng xanh một mảng tím.
“Ngươi là làm quá nhiều việc xấu nên bị người ta đánh hả?” Hạ Trường Sinh hỏi y.
Lâm Kiến ngậm miệng không trả lời.
Hạ Trường Sinh lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay, sau khi lau khô tay mình thì vươn tay sờ lên mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến hoảng sợ, theo bản năng y cho rằng Hạ Trường Sinh lại muốn đánh y nên lập tức tránh đi. Nhưng động tác của y không nhanh bằng Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh sờ đến mặt y trước. Hắn không dùng lực, chỉ vuốt ve da mặt y một lát.
“Bị thương ngoài da, cái này cho ngươi, bôi vài lần hẳn là sẽ khỏi.” Hạ Trường Sinh tìm ra một bình thuốc, ném cho Lâm Kiến: “Được rồi, bây giờ ngươi cút đi.”
Hạ Trường Sinh không muốn để ý đến y nữa, hắn tiếp tục xem xét tóc của mình.
“Ta giúp ngươi nhặt đồ trên tóc xuống nhé.” Lâm Kiến đề nghị.
“Đừng có nói hươu nói vượn, ta sẽ không để người khác chạm vào tóc mình.” Hạ Trường Sinh không tình nguyện.
Lâm Kiến im lặng một lát, sau đó hỏi hắn: “Vậy ngươi muốn tóc mình cứ dính cỏ mãi sao?”
Nghe Lâm Kiến nói, động tác của Hạ Trường Sinh cũng tạm dừng.
Lâm Kiến dùng khăn tay Hạ Trường Sinh ném cho y bọc tay lại, sau đó giơ ra cho hắn xem: “Ta để thế này giúp ngươi nhặt cỏ xuống, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào tóc ngươi.”
Hạ Trường Sinh vẫn còn đang do dự, sau đó… hắn khuất phục. Nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy, hắn cầm lấy tay Lâm Kiến, lại lấy ra thêm một cái khăn tay nữa.
Khóe miệng Lâm Kiến giật giật, rốt cuộc người này có bao nhiêu cái khăn vậy?
Hạ Trường Sinh cúi đầu, một tay cầm tay Lâm Kiến, một tay cầm khăn tay giúp y lau tay. Hắn lau thật sự rất cẩn thận, giống như Lâm Kiến là một món đồ để cất trữ vậy. Đến khi chắc chắn tay Lâm Kiến đã sạch, Hạ Trường Sinh mới đồng ý với đề nghị của y. Lâm Kiến dùng tay đã được bọc kĩ duỗi về hướng tóc của Hạ Trường Sinh.
Lâm Kiến không biết là do bản thân không có kiến thức, không gặp được bao nhiêu người hay là thế nào, mà so với tất cả những người y từng gặp thì tóc của Hạ Trường Sinh là đẹp và mượt mà nhất, giống như lông chim được chải chuốt kĩ càng. Y giúp Hạ Trường Sinh nhặt hết cỏ dính lên tóc, cuối cùng vô thức giúp Hạ Trường Sinh vuốt gọn tóc.
Hạ Trường Sinh nhìn y chằm chằm.
Trán Lâm Kiến toát ra mồ hôi lạnh, y cho rằng bản thân lại sắp bị đánh.
“Lược.” Trong tay Hạ Trường Sinh đột nhiên có thêm một chiếc lược, hắn đưa cho Lâm Kiến.
Lâm Kiến nhận lấy lược, chải gọn lại tóc cho Hạ Trường Sinh. Tay y rất linh hoạt, tóc Hạ Trường Sinh lập tức sạch sẽ gọn gàng. Hạ Trường Sinh vuốt tóc mình, cực kỳ vừa lòng. Lâm Kiến trả lược lại cho Hạ Trường Sinh, một lần nữa ngồi vào bên cạnh hắn.
Y dựa quá sát, gần như là ngồi sát người Hạ Trường Sinh.