TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 71

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 71
Prev
Next

Lâm Kiến liều lĩnh muốn tìm Hạ Trường Sinh, làm việc điên loan đảo phượng kia. Bởi vì y phát hiện, nếu y không thể mau chóng xua đi cảm giác sợ hãi mà Hạ Trường Sinh mang đến cho mình, cảm giác khiến y phát lạnh toàn thân này vẫn sẽ tiếp tục.

Sau khi Hạ Trường Sinh rời đi, y vẫn ở tại chỗ, cơ thể không ngừng phát run.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đối thủ trước mặt là Hạ Trường Sinh.

Y biết mình không phải đối thủ của Hạ Trường Sinh, nhưng đồng thời, trong lòng y cũng chắc chắn, Hạ Trường Sinh sẽ không tổn thương mình.

Lâm Kiến nghĩ như vậy, sau đó mặc dù nghiêm túc, nhưng cũng không nghiêm túc đối chiến với Hạ Trường Sinh.

Y thua là tất nhiên, nhưng không thể chiến đấu với suy nghĩ sẽ thua.

Tất cả những hoạt động tâm lý này đều tiêu tan vì cảm giác sợ hãi mà Hạ Trường Sinh mang đến.

Giống như con kiến đứng dưới bóng râm của chân voi, như chim nhỏ không bao giờ bay qua biển rộng vô tận, như ông cụ nào đó muốn bắt lấy hơi thở cuối cùng của sự sống. Tất cả đều thật là nhỏ bé, vô lực, phí công.

Phương Cảnh Tân choàng một chiếc áo khoác cho y, chủ ý muốn giúp y giữ ấm.

Nhưng y ngửi được mùi hương thuộc về Hạ Trường Sinh trên đó, dường như chính Hạ Trường Sinh đang đứng trước mặt y, mang theo sự khủng bố bẩm sinh khiến người sợ hãi.

Lâm Kiến run rẩy, môi trắng bệch.

Nếu tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì?

Y chìm trong loại cảm xúc này một thời gian dài. Tới gần Hạ Trường Sinh, nghe được giọng của Hạ Trường Sinh, cảm nhận được sự tồn tại của hắn, sẽ nhớ lại cảm giác lúc này.

Lý trí của Lâm Kiến phân tích rõ ràng, nhưng tình cảm nào có nguyên tắc.

Cảm xúc và suy nghĩ của y hoàn toàn hỗn loạn. Sau đó, y lựa chọn cuộn mình lại, lặng im không nói.

Nói ra cũng thật mỉa mai, bởi vì tâm trí của Lâm Kiến quá mức bình thường, y khó có thể đột phá tu vi bằng phương thức ngộ đạo.

Trước đó y chỉ thành công một lần trên luận đàn Vạn Pháp.

Tên của bài học kia là, tầm quan trọng của sinh mệnh.

Tên bài học hôm nay là, nỗi sợ không thể trốn tránh.

Nếu muốn thấu hiểu cuộc đời, nhất định phải trải qua đau khổ.

Y phải thoát khỏi ám ảnh bởi nỗi sợ hãi.

Lúc Lâm Kiến rốt cuộc có thể đứng lên, sắc trời đã tối.

Nhặt áo choàng thuộc về Hạ Trường Sinh không biết rơi xuống đất từ khi nào, Lâm Kiến chỉ có thể chậm rãi rời khỏi.

Đoạn đường không dài, y vốn có thể bay qua nếu dùng pháp thuật, chạy cũng có thể chạy xong, hiện giờ lại chỉ có thể lê bước chân một cách chậm rãi.

Sao trên trời xếp thành hàng, giống như một đôi mắt to lơ lửng trên bầu trời tối đen.

Lâm Kiến giống như ông lão già nua, bước đi trên con đường tu hành của bản thân dưới sự giám sát.

Tình cảnh này, y cảm thấy quen thuộc.

Nhưng Lâm Kiến không rõ loại quen thuộc này đến từ đâu.

Y tập tễnh về tới trong viện.

Bóng đêm dày đặc, không có hơi thở của con người.

Đúng vậy, lúc này Lâm Kiến lại có thể dựa vào bản năng để nhận biết xung quanh có người hay không.

Hơn nữa, có một nơi tỏa ra mùi hương giống hệt hương thơm trên áo choàng mà y đang ôm trong lòng.

Lâm Kiến quay đầu, đi đến Yên Nhạc Trì.

Trên đường, y gặp mấy đệ tử Phục Hy viện còn chưa mặc y phục đã chạy trối chết.

“Đại sư huynh lại chạy tới suối nước nóng rồi!”

“Không đúng, tại sao đại sư huynh vừa đến, chúng ta đã phải chạy? Tất cả mọi người đều là nam nhân mà.”

“Ta không được, ngâm suối nước nóng cùng đại sư huynh sẽ có một loại cảm giác vô lễ với đại sư huynh.”

Không ai dám vấy bẩn ngọc bích.

Nói như vậy có chút kỳ lạ, nhưng thỉnh thoảng Hạ Trường Sinh giống như miếng ngọc được Phục Hy viện nâng niu trong lòng bàn tay.

Quý giá nhất, cũng không thể chạm vào nhất.

Càng là như vậy, lại càng có giá trị.

Y là kẻ trộm đê hèn, lại thèm muốn thứ đáng giá nhất.

Lâm Kiến đi tới Yên Nhạc Trì.

Bên trong sương mù quanh quẩn, nước nóng chảy ra từ lòng đất, Hạ Trường Sinh tựa vào tảng đá, cúi đầu.

Hắn không nói một lời, hoa mỹ xa xỉ, kỳ lạ mà đáng sợ.

Lâm Kiến đứng trước mặt hắn, cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Cơ thể run rẩy.

“Vào suối nước nóng mà không cởi giày.” Đây chính là câu đầu tiên Hạ Trường Sinh nói.

Nghĩ đến cũng buồn cười, một câu này lại làm cho cơ thể Lâm Kiến ngừng run rẩy.

Nói thật, hôm nay Lâm Kiến đã ở trong rừng cây lạnh đến phát run rất lâu. Bây giờ thấy được suối nước nóng, thật ra là có một loại cảm giác được cứu giúp. Y bắt đầu cởi y phục, thật sự thầm nghĩ muốn cảm nhận sự ấm áp và cẩn thận nói chuyện với Hạ Trường Sinh.

Kết quả y mới vào suối nước nóng, vừa ngẩng đầu, Hạ Trường Sinh đã lên bờ mặc y phục.

Lâm Kiến bị chọc tức muốn chết rồi.

Bởi vì tức giận, cảm giác sợ hãi trước đó gần như đã giảm đi một nửa.

“Này.” Mặc dù Lâm Kiến thích mọi thứ của hắn, nhưng y thật sự hy vọng nam nhân này thỉnh thoảng có thể đáng tin một lần.

Bởi vì ngôn từ gần như xúc phạm, Hạ Trường Sinh xoay chân qua, nhưng lại không đá xuống.

Nói thật lòng, bởi vì Hạ Trường Sinh chưa mặc y phục xong, nhìn từ góc độ này, phong cảnh của hắn thật sự rất tuyệt.

Lâm Kiến rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là dục vọng thiêu đốt tim. Tim của y bị dâm dục đốt hỏng rồi. Y đã quên chuyện lúc trước, có cảm giác bản thân sắp chết dưới tay người này.

Lúc này y thầm muốn bắt lấy mắt cá chân kia, kéo hắn vào trong nước, làm cho hắn ướt đẫm, làm cho hắn càng thêm đáng thương.

Trên thực tế, Lâm Kiến cũng làm như vậy thật.

Khi Lâm Kiến ngồi lên người Hạ Trường Sinh, hắn còn tưởng rằng y lại đùa giỡn với hắn.

Hắn vui cười, mái tóc ẩm ướt rơi vào giữa những ngón tay của Lâm Kiến.

Cuối cùng Lâm Kiến cũng đã làm việc mà trước giờ đều muốn làm.

Tay y ôm gáy Hạ Trường Sinh, giữ lấy đầu hắn.

Hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

Mẹ! Cái dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ này, nam nhân không cho chạm cũng không cho làm này làm kia, nên trực tiếp cưỡng ép, dù sao hắn cũng không hiểu.

Bởi vậy, Lâm Kiến không chỉ đối mặt với sợ hãi mà còn chiến thắng nỗi sợ.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai Lâm Kiến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Y nhíu mày mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh ôm chăn, che kín cơ thể trần trụi của mình, dùng ánh mắt nhìn cầm thú nhìn mình.

Lúc này Lâm Kiến đau thắt lưng đau mông, nam nhân này nhìn thì vô hại, trên thực tế lại gây cho y thương tổn khá lớn.

“Ánh mắt huynh như vậy là sao?” Lâm Kiến vươn tay, muốn cướp chăn của hắn.

“Hôm qua ngươi thừa dịp ta chóng mặt, đã làm gì ta rồi?” Hạ Trường Sinh kinh sợ.

Đây là loại người gì chứ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Lâm Kiến nghe vậy, giận mà không có chỗ xả.

Y giơ tay muốn túm lấy Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh không để y nắm được, hai người lao vào đánh nhau ngay trên giường.

Nam và nam không mặc đồ đánh nhau, rất dễ dẫn đến tai hoạ.

Ván giường đung đưa.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 71"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull