Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 58
Trên sân thượng, dòng nước ngầm giữa hai người cuồn cuộn.
Kiều Việt cười nói: “Đạo diễn Văn có chuyện gì tìm tôi, có thể nói thẳng.”
Anh ta đi tới lan can, nhìn ra cả vùng sắc đêm ở bên ngoài.
Anh ta đương nhiên biết gần đây mối quan hệ giữa bọn họ đang thay đổi tốt, cũng đang kéo gần khoảng cách. Anh ta vốn muốn đợi bọn họ ghi hình chương trình giải trí xong, nhưng hiện tại đã không kịp đợi.
Anh ta giống Lương Âm Dạ, cũng không biết Văn Yến sẽ tham gia, nếu không thì trước khi chương trình bắt đầu ghi hình, bất luận như thế nào thì anh ta cũng phải tranh thủ được vị trí của khách mời.
Sắc đêm che đi biểu cảm trên mặt anh ta, anh ta xoay người nhìn Văn Yến.
Trực tiếp mặt đối mặt, không ai tránh né.
Đôi mắt đậm màu của Văn Yến rơi trên người anh ta, giọng nói nhạt mà lạnh: “Anh không nên gọi tên trong phim của cô ấy nữa. Phim đã kết thúc, các anh cũng nên thoát ra khỏi phim.”
Có một chốc, Kiều Việt không phân biệt rõ anh đứng ở thân phận đạo diễn trong nghề, hay là đứng ở thân phận một người đàn ông ngang hàng bản thân để lời nói này.
Kiều Việt nhìn anh, không nói chuyện.
Văn Yến bình tĩnh nói: “Tôi biết, anh không thoát ra khỏi phim.”
Kiều Việt nhíu mày lại.
“Hai nhân vật mang cho cô ấy đau khổ, không ngừng tăng lên, cô ấy vốn không chịu nổi đau khổ. Thời gian quay phim dài một năm, cô ấy luôn hiến tặng bản thân, sử dụng phương thức biểu diễn này tác thành cho hai bộ phim, để chúng được viên mãn.” Giọng nói của anh sâu nặng như sắc đêm: “Cô ấy đã đủ đau khổ, anh không nên dẫn cô ấy nhập vai nữa.”
Kiều Việt hoàn toàn sửng sốt, anh ta cũng không biết mọi chuyện là thế này.
“Anh hẳn rất rõ ràng phần đau khổ này có mùi vị gì, không nên tăng thêm một lớp nặng lên nỗi đau của cô ấy nữa, định lôi cô ấy vào vực sâu không đáy.”
Mỗi một chữ Văn Yến nói giống như một hòn đá nặng rơi xuống, nổ tung một cái hố to trong lòng anh ta. Con ngươi Kiều Việt đột nhiên co rút, anh ta liên tục lắc đầu.
Khác với ảo tưởng có thể nói là đối chọi gay gắt với nhau như Kiều Việt vừa tưởng tượng, ngược lại, Văn Yến rất tỉnh táo, cũng rất rõ ràng bày tất cả sự thật ở trước mặt anh.
Nhưng càng như vậy, lực công kích dành cho người ta lại càng mạnh.
Kiều Việt nhìn thẳng anh: “Sao anh biết?”
“Từ lần đầu tiên xem “Sương Khói”, tôi đã phát hiện rồi.” Anh nhàn nhạt hạ tầm mắt: “Mấy cảnh tượng tuyệt vọng trong phim đang lặng lẽ nhấn chìm cô ấy.”
Giống như vùng biển vậy, cô chìm đắm trong hải vực. Nhưng lại mặc cho bản thân chìm đắm, không hề định vùng vẫy và phản kháng.
Anh nhìn ra chỗ xa, trong mắt là vẻ đau xót. Nhưng anh không kịp thời xuất hiện, cũng không thể kịp thời nâng đỡ, kéo cô quay về.
Hoặc là sự chuyên nghiệp của anh, hoặc là thiên phú bén nhạy của anh, cũng có lẽ là hiểu biết anh dành cho cô.
Chỉ sử dụng một lần, anh cũng đã phát hiện ra khác thường.
Kiều Việt rất lâu không tìm được giọng nói của mình. Kinh hãi sợ sệt, rung động lớn đến mức khiến cho trái tim anh ta tắc nghẽn khó chịu.
Tại sao có thể như vậy được?
Quay xong một tuồng kịch, bị một tuồng kịch ảnh hưởng là rất bình thường, nhưng ảnh hưởng cô chịu còn nghiêm trọng hơn anh ta có thể tưởng tượng ra.
Cổ họng Kiều Việt không thông, rất lâu không tìm về được âm thanh của mình, nắm chặt quả đấm lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt: “Cho nên cô ấy sống rất không tốt, phải không?”
Văn Yến gật đầu.
“Anh không thoát ra khỏi phim được, anh đi khai thông tâm lý, đi khám bác sĩ, nhận thêm vài bộ phim nữa. Đừng kéo theo cô ấy.” Giọng nói anh chuyển sang hung ác, không còn dịu dàng nữa.
Kiều Việt nhíu chặt chân mày, thẳng thắn với anh: “Thoát ra khỏi phim, tôi cũng muốn tranh thủ để ở bên cô ấy.”
Cho dù không phải người trong phim, trái tim anh ta cũng không che giấu được mà hướng tới cô, muốn hướng về phương hướng theo đuổi cô.
Văn Yến nhếch môi, từng tấc ánh mắt lạnh đi: “Anh không tranh thủ được.”
Kiều Việt đột nhiên nắm chặt nắm tay.
Người này quá kiêu ngạo, cũng quá ngông cuồng!
Văn Yến quăng ra câu này rồi muốn rời đi.
Lại bị Kiều Việt gọi lại: “Hiện tại các anh lại là mối quan hệ gì? Anh dựa vào cái gì mà nói lời này với tôi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, còn chưa cần khai báo với anh.”
Kiều Việt khẽ cười, hỏi: “Hôm nay, nguyên nhân anh tức giận như vậy là gì?”
Văn Yến dừng bước, nhưng không nói chuyện.
“Anh cũng không phải là người nào của cô ấy, các anh cũng không có mối quan hệ gì cả. Anh chỉ giống tôi, cũng đang theo đuổi cô ấy, cũng muốn ở cạnh cô ấy.” Kiều Việt chỉ rõ: “Nhưng các anh đã bỏ lỡ năm năm. Bên cạnh cô ấy, đã năm năm không có tên anh. Mối quan hệ ban đầu không thể châm lửa, hiện tại có thể châm lửa?”
Nhiều tiếng dò hỏi nện xuống, cũng đập vào buồng tim người nào đó.
Dừng lại trong chốc lát.
Giọng nói Văn Yến khàn khàn: “Anh sai rồi. Nguyên nhân là tôi đang dẫn cô ấy thoát ra khỏi bộ phim, cho nên tôi không cho anh dụ cô ấy nhập vai… Chỉ như vậy mà thôi. Còn về chuyện châm lửa được hay không, ở trong mắt tôi, tầm quan trọng của nó không sánh bình an của cô ấy.”
Anh cất bước rời đi, không quay đầu nữa, không màng người sau lưng có phản ứng gì nữa.
Anh vẫn luôn dẫn cô thoát ra khỏi bộ phim, nhưng vào lúc này, một người còn muốn kéo cô nhập vai đã xuất hiện.
Trạng thái của cô đã tồi tệ như vậy rồi, anh không cho phép cô lại bị kéo xuống, nên mới có một lời cảnh cáo anh dành cho Kiều Việt tối nay.
Nhưng đoạn lời nói của Kiều Việt cũng không phải không ảnh hưởng anh chút nào, giống một mũi khoan nhọn khoan vào lồng ngực anh.
Đúng rồi, bên cạnh cô, đã năm năm không có tên anh rồi.