Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 59
Lương Âm Dạ không biết anh nói “đi cùng” là về như thế nào.
Tối nay quá nhiều người, tai mắt cũng nhiều, có tiếp xúc nhau cái gì ở đây cũng là rất nguy hiểm.
Dạ tiệc kết thúc, thời gian đã rất khuya, sắc đêm rét lạnh, cô khoác khăn choàng Đào Đào mang đến, ôm lấy tay, đi cùng bọn họ về phía bãi đậu xe.
Lúc đi ngang qua một chiếc Bentley màu đen, điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Lương Âm Dạ có dự cảm, sau khi xem cuộc gọi đến hiển thị xong, dự cảm trở thành sự thật… Quả nhiên là anh.
Cô nghe máy, bên kia chỉ truyền đến hai chữ đơn giản: “Lên xe.”
Động tác Lương Âm Dạ tạm ngừng một lát, nhìn chiếc xe bên cạnh.
Chỗ này giống như một góc riêng so với thế giới náo nhiệt vừa rồi, rất yên tĩnh, không có người nào cả.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nói chuyện với những người khác, bảo tài xế đưa bọn họ về.
Mấy giây sau, người trên xe nhìn thấy những người khác rời đi trước, còn cô lại lên xe mình. Môi anh nhẹ nhàng cong lên, ra hiệu cho tài xế nâng vách ngăn lên.
Lương Âm Dạ vừa lên xe, cửa xe còn chưa đóng, đã bị một bàn tay lôi đi.
Tốc độ mọi chuyện xảy ra nhanh hơn phản ứng của cô.
Tiếp theo đó, cửa xe đóng lại, mà cô cũng bị kéo vào một lồng ngực.
Khăn choàng mềm mại của cô rơi ở chỗ ngồi trong xe, bàn tay anh cởi nó ra, vịn đầu vai cô, đỡ gáy cô, hôn lên.
Một nụ hôn hơi lạnh, nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Hàng mi dài của cô khẽ run như cánh bướm, giống như một giây kế tiếp sẽ vỗ cánh bay đi.
Cô cảm giác được xe đang chạy, mà nụ hôn của anh còn đang tiếp tục.
Khăn choàng ở sau lưng trượt xuống.
Cô muốn bắt lấy cái gì đó, cho đến khi đầu ngón tay đụng phải tây trang của anh, cô tạm ngừng một lát.
Mặt vải tây trang của anh chạm vào rất mượt, cô cũng nhớ trên đó không có một nếp nhăn. Nói chung là loài người đều sẽ có một chút lòng trắc ẩn bảo vệ đồ vật tốt đẹp. Giống như không muốn nhuộm màu một nắm tuyết là anh, cô cũng không muốn làm nó nhăn nhúm.
Cô chần chừ một chốc, nhưng anh lại không do dự chút nào, đầu ngón tay chấm vào chuỗi trân châu ở vạt áo cô. Trân châu nhẹ lay động, khiến vị trí ngực cô cũng run rẩy.
Bọn họ giống người yêu rất lâu không vuốt ve nhau bởi vì xa cách, sau khi tạm xa nhau thì là si mê kề sát đối phương. Mấy phần nhiệt tình, mấy phần không kịp chờ đợi.
Bầu không khí trong xe ướt át không bình thường, luôn cảm thấy còn như vậy nữa thì sẽ mất khống chế.
Đẩy anh ra, Lương Âm Dạ nhẹ nhàng thở hổn hển để bình ổn hơi thở, một nút cài trên đầu đã bị anh cởi ra, chỗ cổ hơi thoáng mát.
Trong xe yên tĩnh, giống như chỉ có hơi thở của hai người bọn họ.
Vừa ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà tấm ngăn đã sớm nâng lên.
Cô miễn cưỡng thu lại tầm mắt, liếc mắt nhìn anh.
Đôi mắt anh hơi u ám, tựa vào lưng ghế, biểu cảm trên gương mặt rất nhạt, dáng vẻ mặc cho cô bắt nạt. Cô hơi khát nước mà dời tầm mắt đi.
Mà bản thân cô không hề biết, đuôi mắt của cô bị nhuộm đỏ, tự mang phong tình trêu người.
Ai cũng không ít hơn ai là bao, đêm nay, như thể là định nghĩa đúng của hai chữ gió trăng, mà cô cưỡng ép kêu ngừng, mới là không tuân theo trật tự.
“Cô Lương, vừa rồi cách anh xa quá. Cả đêm trôi qua, chúng ta cũng không thể nói được vài câu.” Anh lên tiếng.
Lương Âm Dạ còn đang bình ổn hơi thở, gò má đỏ ửng, không nhìn thấy anh, không biết lời nói này của anh là ý gì, không biết đang mở đầu cho chuyện gì.
Vừa rồi bọn họ tiếp xúc nhau trong phút chốc đã bị không ít người chú ý tới. Anh còn muốn tiếp xúc sâu cỡ nào?
Vả lại, tối nay là dạ tiệc, minh tinh và nhà đầu tư tụ tập, cô cũng không tới đây nói chuyện với anh. Nếu muốn nói chuyện, bọn họ nói lúc nào mà chẳng được?
Anh không hài lòng với khoảng cách bọn họ tách ra, đưa cô tới bên người, tựa vào bên cổ cô, sử dụng khí âm nói: “Muốn làm lành với em.”
Cô bị anh làm cho ngứa ngáy, giơ tay định ngăn cản, nghe thấy như vậy thì có chút khó hiểu.
Đây không phải là đã vô cùng tốt sao? Nếu không làm lành, sao cô xuất hiện ở trong chiếc xe này?
“Ngầm làm lành, so với trước mặt tất cả mọi người làm lành.” Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm mắt của cô, chậm chạp lại rõ ràng nói hết câu này.
Lương Âm Dạ thoáng ngẩn ra, nhẹ nhàng nhếch môi. Cảm giác áp bách cuốn lấy cô.
“Ở trước mặt tất cả mọi người.” Giọng nói anh khàn khàn: “Không muốn tránh hiềm nghi với em nữa.”
Ánh mắt cô khẽ run, không tự chủ siết chặt bàn tay.
“Em biết vừa rồi anh ghen tị anh ta cỡ nào không?” Anh cụp mắt, cầm lấy tay cô, tách từng ngón tay cô ra, lại đưa tay của mình vào, cùng cô đan xen mười ngón tay: “Ghen tị anh ta có thể cùng em quang minh chính đại đi chung một chỗ, quang minh chính đại trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Các em có thể ra vào ở trước mặt mọi người, không ai cảm thấy kinh ngạc cả.”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, lại khiến đầu quả tim cô run rẩy.
Anh nâng tầm mắt nhìn cô: “Nhưng chúng ta lại không thể.”
Trái tim Lương Âm Dạ hoàn toàn thắt lại, không bình tĩnh được nữa, cô lắc đầu, muốn nói không phải như vậy.
Anh nhìn ra cô căng thẳng, nhàn nhạt nói: “Căng thẳng cái gì, lại không phải chưa làm bao giờ.”
Năm năm trước, sáu năm trước, bảy năm trước, thậm chí lâu hơn trước nữa, bọn họ cũng làm qua rồi.
Chỉ là thời gian quá lâu rồi, nặng nề lật lại bài văn dĩ vãng, đã được định sẵn là sẽ dấy lên phong ba không nhỏ, cũng sẽ dẫn đến vô số người chú ý. Đây không phải là một bước nhỏ, mà là một bước lớn, cho nên cô không thể tùy ý quyết định, cần thận trọng cân nhắc và trù tính sâu xa.
Cô không lập tức đồng ý, mà đang do dự và suy tính. Dù sao thì hiện tại có vô số người chú ý tới bọn họ, một lời một hành động của cô đều liên quan chặt chẽ đến sự nghiệp của mình, cho nên phải sắp xếp thật tốt.
Anh nhếch khóe miệng: “Sao, Tứ Tứ còn định cùng anh cãi nhau, tách ra, cho nên mới do dự?”
Suy đoán của anh có lý. Nếu còn có dự định này, như vậy chia tay rồi hợp lại, hợp lại rồi chia tay ở trước mặt công chúng, như vậy tất nhiên là không tốt, cũng phiền phức.
Lương Âm Dạ vội vàng lắc đầu. Cô mới không thể gánh tội danh này.
Anh thúc đẩy cô đi về phía trước, ngắn ngủi do dự xong, cô vẫn gật đầu… Cùng lắm thì lần sau không tránh né anh.
Ở trước mặt tất cả mọi người.
Anh rốt cuộc cũng hài lòng, nhưng cơ thể không rời đi chút nào mà nhẹ nhàng cọ ở hõm cổ cô.
Hình như chứng đói khát da thịt cô lại lên cơn.
Chu Nghê vừa đồng ý sẽ gửi tin nhắn cho anh, nhưng trong khung trò chuyện với anh lại rất yên lặng, như thể không tồn tại ở trong thế giới này, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới hiện tại bọn họ đang ở cạnh nhau, trong khung trò chuyện giữa cô ấy và cô lại nhảy nhót sống động.
Liên tục gửi mấy tin nhắn, tiếng chuông nhắc nhở mấy tin nhắn hấp dẫn sự chú ý của Lương Âm Dạ, cô móc lấy túi xách bị ném ở cạnh xe.
Ánh mắt anh ảm đạm, nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi mọng nước của cô, mới buông tay ra để cô đi lấy điện thoại.
Lương Âm Dạ mở WeChat ra xem.
Anh ở sau lưng cô, nhìn thấy chú thích [Nghê Nghê], hỏi cô: “Chú thích anh là gì?”
Lương Âm Dạ: “…”
Cô không lên tiếng.
Còn có một loại cảm giác kiếp này cũng không muốn lên tiếng nữa.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhẹ nhàng híp lại.
Sự chú ý của Lương Âm Dạ đều đang trên người anh, căn bản không chú ý Chu Nghê gửi cái gì, mở tin nhắn ghi âm thoại chưa đọc trước: “Bảo bối, đây là món mới thơm ngào ngạt tớ chọn lựa kỹ càng, mau mở ra xem đi, tớ bảo đảm tuyệt đối còn kích thích hơn cái lần trước gửi cho cậu! Má ơi, chắc là hôm nay đám người hâm mộ cặp đôi của các cậu bị người hâm mộ cặp đôi giữa cậu và Kiều Việt kích thích, sản phẩm hôm nay vô cùng đặc thù, tiêu chuẩn rất cao, lái xe vững lắm. Hai phe tàn sát lẫn nhau, tớ ngồi làm ngư ông đắc lợi… Chẳng qua là không sao cả, có chuyện tốt thì sao tớ có thể quên cậu được? Mau xem mau xem!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Âm Dạ nghe được một nửa thì tắt, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cô, khống chế tay cô, căn bản không cho cô nhúc nhích. Cô đành trơ mắt nhìn đoạn tin nhắn ghi âm thoại này phát hết. Phát xong, cô đã sống mà không còn gì luyến tiếc.
“Sản phẩm gì? Tiêu chuẩn, xe.” Anh tinh chuẩn bắt được chữ trọng điểm trong đó, đầu lưỡi đảo một lần, nhìn tin nhắn khác trong điện thoại di động của cô.
Lương Âm Dạ muốn tắt, nhưng điện thoại di động đã bị anh cướp đi. Anh trấn an hôn khóe môi cô: “Chúng ta cùng nhau xem thử.”
Gương mặt Lương Âm Dạ nghẹn đỏ, cô hoàn toàn không muốn xem cùng anh…
Nhưng cô không giành điện thoại của mình về được.
Đành trơ mắt nhìn anh mở video ra.
Lòng cô như tro tàn, cô nhắm mắt lại.
Sau lần trước ở trên giường bị ép nghe anh đọc đoạn tiểu thuyết hư cấu xong, cô lại lần nữa nghênh đón thời khắc rất tuyệt vọng.
Giống như phim chiếu mạng ngắn, lời thoại Mary Sue, cái tiêu chuẩn đó không màng cô sống chết.
Lương Âm Dạ nghe không nổi nữa, cưỡng ép anh dừng lại, bấm xóa video này.
Nhưng ngoài video ra, còn có bài viết.
Anh nhìn rất có hứng thú.
Cô vẫn muốn cướp, nhưng anh không cho, giọng nói ôn hòa trấn an: “Sau này chúng ta có thể bắt chước nội dung trong này để thử xem.”
Nội dung trong này, tư thế miêu tả trong này…
Bên tai Lương Âm Dạ đỏ lên.