Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li - Chương 83
Đối phương đột nhiên cảm thấy giọng này rất quen tai, kinh ngạc một chút, hỏi: “Cô là… Cô Lương?”
Lương Âm Dạ trả lời lại.
Đối phương lập tức khẩn trương, không ngờ người bên kia lại là Lương Âm Dạ. Cho dù bọn họ đã công khai, nhưng nhận được cuộc gọi của cô trong điện thoại của anh vẫn khiến cho người ta rất ngạc nhiên, không quen lắm.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo căng thẳng: “Vừa rồi không nhận ra cô, thật là ngại quá!”
Nghe thấy giọng điệu của đối phương, nói chung cũng là người trong nghề.
Lương Âm Dạ vẫn chỉ cười cười, cô không hề tức giận hoặc là để tâm. So sánh với đối phương căng thẳng, cô tương đối thảnh thơi.
Chỉ là tò mò không biết anh lưu tên cô là gì.
Lúc này, rốt cuộc bên kia cũng truyền đến giọng nói của Văn Yến.
“Cô đang làm gì?”
Đối phương cũng bị dọa, vội vàng giải thích nguyên nhân, trả lại điện thoại di động cho anh.
Lương Âm Dạ nghe bọn họ đang ở bên kia nói chuyện, cô không nói gì.
Văn Yến gật đầu, bước đi ra ngoài, đồng thời cũng nghe điện thoại.
“Tứ Tứ?”
Lương Âm Dạ khoanh tay, không quá hài lòng mà gây khó dễ trước: “Đạo diễn Văn đúng là không chịu nổi thẩm vấn, xem kìa, hiếm lắm mới bị một lần là có vấn đề ngay.”
Vừa rồi không tức giận, cho đến lúc này, cùng anh nói chuyện mới bắt đầu tính sổ.
Anh cười một tiếng: “Đang ở ngoài, vừa rồi có bữa tiệc xã giao, bị Chúc Đào kéo đi, quên cầm theo điện thoại di động. Vừa rồi cô gái kia còn đang ở trong phòng, mới để cô ta nghe máy.”
Anh giải thích xong nguyên nhân và địa điểm: “Bây giờ anh và Chúc Đào đang ở cạnh nhau, để cho anh ấy nói chuyện với em.”
Anh đưa điện thoại di động cho Chúc Đào, Chúc Đào chào hỏi cô: “Yên tâm chị dâu, anh với tôi ở chung một chỗ nè.”
Một tiếng này trực tiếp khiến Lương Âm Dạ sửng sốt. Đợi lúc kịp phản ứng, gò má đã đỏ lên.
Bên phía anh cũng ồn ào, mất một lát mới thu hồi điện thoại di động, sau đó nói với cô: “Giận rồi à?”
Giọng nói hừ nhẹ tràn ra từ chóp mũi cô, không đáp lại.
Anh giải thích vừa nhanh vừa rõ ràng, chưa cho cô lý do tức giận.
Anh nghĩ ngợi: “Là anh không đúng, hiếm khi em gọi đến, lại để người khác nghe máy.”
Dung Thầm và Chúc Đào ở bên ngoài đợi anh, nghe thấy lời nói này của anh, Chúc Đào giống như gặp quỷ.
… Có thể nói chuyện cho đàng hoàng không?
Đây là muốn ngọt ngấy chết ai?
Chúc Đào xoay mặt nhìn Dung Thầm: “Anh quản lý anh ấy đi.”
Dung Thầm cố nén ý cười giữa hàng mi.
Lương Âm Dạ nghe ra rồi, đây là đang biến tướng nói cô ít khi gọi điện thoại?
“Em chẳng bao giờ thẩm vấn, làm giảm tính tự giác của anh. Sau này có cần gọi nhiều hơn để kiểm tra không?” Anh hướng dẫn cô: “Mỗi lần anh ra ngoài, em đều gọi điện thoại để điều tra.”
Chúc Đào không nghe nổi nữa, đi qua đá anh một chân. Kiếp này chưa bao giờ nghe thấy lời nói hoang đường như vậy, la hét: “Âm Dạ, cô còn nghe nổi không? Nếu là tôi, tôi đã sớm ngủm rồi.”
Văn Yến lạnh nhạt nhìn lướt anh ấy.
Vốn dĩ anh quay lại lấy lại điện thoại di động, lấy cũng lấy rồi, ba người bọn họ cùng đi ra ngoài.
Bởi vì điều kiện thân hình quá ưu việt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, chỉ là dường như bọn họ không cảm giác được điều đó.
Lương Âm Dạ tất nhiên cũng không nghe nổi nữa. Cô khẽ cười: “Em nào rảnh rỗi như vậy.”
Lời nói này hơi hoang đường. Giống như chủ động tròng dây thừng lên trên người mình, cô không ngừng thu chặt dây thừng. Chủ động yêu cầu cô nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Vậy em yên tâm anh à?”
“Đạo diễn Văn không có lòng tin đối với bản thân như vậy à?”
Anh đối với anh còn yên tâm hơn anh đối với mình.
Mắt thấy cô không làm điều đó, anh đành thở dài.
Chúc Đào cắn răng, rất muốn kéo người này đi, vốn dĩ không thể ở cạnh anh thêm nữa.
Bởi vì vừa nói vài câu về đối phương, cho nên Lương Âm Dạ hỏi thêm đối phương là ai.
“Một cô con gái của nhà đầu tư, từng đóng vài bộ phim.”
Cô như có điều suy nghĩ: “Anh nhớ rất rõ?”
Anh dừng lại, trả lời: “Không phải, bởi vì ba cô ta muốn nhét cô ta vào đoàn phim của anh, cho nên giới thiệu với anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh đồng ý rồi?”
“Không, bộ phim kế tiếp còn sớm.”
Có thể nhét vào đoàn phim của anh hay không, phải xem là có thích hợp với nhân vật hay không, phải xem là cô ta có thích hợp hay không. Cho dù mặt đối mặt mà bàn với nhà đầu tư, những điều kiện này cũng không bị thay đổi.
Lương Âm Dạ chắc hẳn hài lòng rồi, nhưng hình như lại không hài lòng như vậy. Cô mím chặt môi, một lúc không nói chuyện.
Đi ra bên ngoài, Văn Yến ra dấu tay, cùng bọn họ tách ra, thấp giọng dỗ dành cô.
“Đang làm gì? Sao yên tĩnh như vậy? Hôm nay bận xong chưa?”
Lương Âm Dạ đáp một nẻo: “Anh vẫn chưa về nhà?”
“Sắp về, vừa lên xe.”
Cô ừ một tiếng, lại tiếp tục bực bội.
“Văn Yến, anh chú thích gì cho em thế.” Cô hỏi.
“Nếu muốn biết.” Anh cười: “Chờ em về thì tự xem đi.”
Khoảng cách cô quay về…