Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi quay lại trường thì đúng giờ cao điểm buổi tối, tắc đường một lúc lâu. Diệp Tư cầm chặt điện thoại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến nơi mới tỉnh.
Hai người chậm rãi đi vào trường. Hà Tu nghiêng đầu nhìn Diệp Tư một lúc, khẽ thở dài không tiếng.
Diệp Tư học hành quá vất vả, khó khăn lắm mới chợp mắt được trên xe, giờ lại phải tiếp tục học.
“Đi cho mèo con ăn trước nhé.” Hà Tu bình thản nói, “À đúng rồi, anh đã mua thức ăn cho mèo, vài hôm nữa là giao tới.”
Nghe vậy mắt Diệp Tư sáng lên: “Tuyệt quá! Mà thức ăn cho mèo có đắt không?”
“Cũng hơi đắt.” Hà Tu gật đầu, “Sợ nó bậy bạ không tốt, nên anh mua loại bốn năm trăm một túi.”
Diệp Tư nghẹn lời: “Đắt vậy à! Ăn được khoảng bao lâu?”
Hà Tu nghĩ một chút: “Xem bình luận của những người mua trước thì còn tùy con mèo.”
“Trời…” Diệp Tư cười, khoác vai hắn, “Tiểu Quýt nhà ta vẫn còn nhỏ, ăn cũng chẳng nhiều, chỉ là sau này chắc ngày càng ăn khỏe thôi.”
“Nếu chúng ta cùng nuôi,” Hà Tu bỗng dừng bước, ánh mắt thoáng mong đợi, “Có nên lập kế hoạch trưởng thành cho nó không? Ví dụ giai đoạn này nặng tối đa bao nhiêu cân thì phải kiểm soát, mấy tháng phải học được kỹ năng gì đó.”
“Mèo mà cũng phải học hành sao?” Diệp Tư cứng cả mặt, “Ăn với ngủ không tốt hơn à?”
Hà Tu khẽ “ồ” một tiếng, cười: “Anh ngốc thật. Thế thì chỉ cần đặt mức cân nặng khỏe mạnh cho nó thôi.”
“Được.” Diệp Tư gật đầu, “Trước mắt là mười cân, chưa tròn một tuổi không được nặng quá mười cân.”
“…”
Hà Tu nhìn Diệp Tư, thấy cậu nghiêm túc thật thì nuốt lời muốn nói.
“Đúng rồi, nghiêm túc đấy, anh có đủ tiền tiêu không?” Diệp Tư hỏi, “Hôm nay hai lượt taxi đi viện đều là anh trả, sáng lại bao bát bún gạo, giờ còn mua thức ăn mèo, chắc cũng sáu bảy trăm tệ rồi nhỉ?”
“Cũng ổn.” Hà Tu ngừng một lát, nghiêm túc nói: “Nhưng cuối tuần này anh định sang nhà em ăn ngon bù lại. Nói nghiêm túc đấy.”
Diệp Tư cười không ngừng được. Từ khi hai người gọi nhau là bạn trai, dường như cậu dễ cười hơn, vỗ vai Hà Tu: “Được thôi, cứ tới đi.”
Mèo con dường như ngày càng ăn khỏe. Diệp Tư cho ăn xong lại không kìm được v**t v*, nưng nó thêm mấy cái. Mấy cái đệm thịt mềm mềm nắn rất đã tay.
“Em nói gì với Tiểu Giản thế?” Hà Tu đột nhiên hỏi, “Còn cố ý đuổi anh ra ngoài.”
“À.” Diệp Tư ngẩn người, rồi bật cười, “Anh biết em cố ý à? Đã biết mà còn phối hợp.”
Hà Tu khẽ thở dài: “Lúc đó cũng hơi đoán ra được, nhưng thật sự muốn rửa nho cho em ăn… không có lý do gì đặc biệt, chỉ là muốn làm vậy thôi.”
“Chà chà chà.” Diệp Tư cảm khái, “Xem học thần nhà ta kìa!”
“Thật ra cũng chẳng có gì.” Diệp Tư vừa gãi cằm mèo, nghe tiếng nó rừ rừ, “Em chỉ muốn hỏi cậu ấy, rõ ràng biết bản thân có nguy cơ chẳng sống được bao lâu, sao vẫn ở bên Thẩm Phi.”
Động tác vuốt mèo của Hà Tu khựng lại: “Sao lại hỏi vậy?”
Diệp Tư không trả lời ngay, vẫn chậm rãi vuốt mèo.
Trời đã nhá nhem, hai người một đứng một ngồi cạnh bồn hoa đá cẩm thạch. Diệp Tư đung đưa chân, khẽ gõ đầu mèo, mỉm cười nhạt: “Chỉ tiện miệng hỏi thôi, ai cũng có thể gặp chuyện bất trắc. Biết đâu ngày nào đó… em cũng đột ngột mà đi thì sao.”
Lời vừa dứt, xung quanh như lặng đi. Hà Tu im lặng hồi lâu không nói. Diệp Tư cúi đầu tiếp tục gãi cằm mèo, một lúc sau mới ngẩng lên, bình thản chạm vào ánh mắt Hà Tu.
Đôi mắt đen như bị cố định, ẩn chứa thứ tình cảm sâu thẳm, yết hầu khẽ động, như muốn hỏi gì đó nhưng cố kìm lại.
Diệp Tư khẽ thở dài. Chuyện kiếp trước vốn không định kể với Hà Tu, nhưng lời Tiểu Giản hôm nay khiến cậu đổi ý.
Cậu cúi mắt cười, đưa tay nắm chặt lòng bàn tay Hà Tu, hơi bá đạo nói: “Đừng nghĩ nhiều. Đã là bạn trai rồi thì anh phải cùng em gánh vác.”
“Anh sẽ luôn ở bên em.” Hà Tu lập tức nắm chặt lại tay cậu, chặt đến mức Diệp Tư suýt kêu lên muốn rút tay, nhưng nghĩ vậy mất hứng, bèn hào sảng để hắn nắm.
Hà Tu khẽ nói: “Về thôi.”
“Ừm.”
Trên đường về gió khẽ nổi, mồ hôi bị gió lướt qua hơi lành lạnh. Lúc này cả trường đang học tự học tối, sân thể dục không một bóng người. Hà Tu nắm tay Diệp Tư, nắm thật chặt.
“Kiếp trước, em ấy bị bệnh nặng lắm sao?” Hà Tu trong đầu khẽ hỏi hệ thống.
BB im một lúc mới đáp: “Khó mà nói nặng hay không, giống như một quả bom hẹn giờ, cần đề phòng suốt đời.”
“Nhưng có thể sẽ có ngày lơi lỏng.” Hà Tu nghe chính tiếng lòng mình, nhẹ như lông vũ rơi vào tâm trí.
BB không nói nữa, coi như mặc nhận.
Đang đi, Diệp Tư bỗng hít sâu, dừng lại quay đầu. Gió lướt qua mặt, ẩm nhưng mát. Cậu khẽ nói: “Hồi nhỏ nhà em rất nghèo, ông bà mất sớm, ba em lại không thân với họ hàng, chẳng ai giúp đỡ. Căn bệnh này nếu mổ sớm thì có thể khỏi, nhưng lúc đó không có điều kiện, kéo dài quá lâu.”
Diệp Tư mỉm cười nói tiếp: “Bây giờ nhà em điều kiện khá giả rồi, ba em là ông chủ lớn, suốt ngày bay đây bay đó, liều mạng kiếm tiền vì năm xưa tận mắt thấy vợ không cứu được, con không chữa được, nên sợ nghèo đến mức liều mạng.”
“Sau đó thì sao?” Hà Tu bình tĩnh hỏi.
“Sau đó gặp lúc ngành nghề bùng nổ, ba em nắm bắt thời cơ nên có chút lợi nhuận.” Giọng Diệp Tư nhàn nhạt như kể chuyện người khác. “Nhà em vốn không ở thành phố H, đến khi em đến đầu cấp hai mới làm ca phẫu thuật đáng lẽ nên làm sớm. Sau khi hồi phục mới chuyển đến đây.”
“Phẫu thuật thành công chứ?” Hà Tu vô thức siết tay.
Diệp Tư nghĩ một chút: “Tạm coi là thành công. Ba em tốn nhiều tiền mời chuyên gia từ nơi khác. Nhưng chẳng bao lâu em lại tái phát. Khi được cấp cứu, em lén nghe bác sĩ nói chuyện với ba, mới biết bản thân còn có vấn đề di truyền về chức năng tim, bệnh viện địa phương không đủ trình độ nên ban đầu chẩn đoán nhầm.”
Lông mày Hà Tu căng chặt, lồng ngực phập phồng. Diệp Tư hơi áy náy, gãi nhẹ lòng bàn tay hắn, ngoảnh đi rồi mới cười: “Bác sĩ dặn ba cứ để em vui vẻ mà sống.”
“Anh hoàn toàn không nhìn ra.” Giọng Hà Tu khàn khàn, “Có ai biết chuyện này không?”
“Không.” Diệp Tư thở dài, “Thật ra bệnh tim nghe thì nặng, nhưng chỉ cần không phát thì chẳng cảm thấy gì, nhất là sau khi phẫu thuật em tự thấy bản thân hồi phục khá tốt, ngày nào cũng khỏe như trâu.”
“Là…” Hà Tu khẽ cau mày, mắt đỏ hoe, “…là đêm rời trường hôm đó sao?”
Diệp Tư khẽ ừ một tiếng: “Sáng hôm đó em đã thấy không ổn, sau lại uống chút bia với bọn Tống Nghĩa. Thật ra tiềm thức biết có nguy hiểm nhưng không muốn nghĩ sâu… Dây thần kinh này kéo căng quá lâu, em lúc ấy thật sự sắp chịu không nổi. Ngày ấy bác sĩ từng nói em có thể không sống đến 18, Khi đó em đã vượt 18 tuổi hơn ba tháng, sống thêm ngày nào cũng thấy may, mà càng may mắn lại càng sợ.”
Chưa dứt lời, Hà Tu đã xoay người ôm chặt cậu. Hai người áp má vào nhau, Hà Tu run rẩy, càng ôm càng run.
Diệp Tư bối rối, nhỏ giọng nói: “Anh không khóc đấy chứ?”
Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Hà Tu: “Đó là chuyện kiếp trước thôi, đời này em không còn bệnh nữa.”
Hà Tu vẫn run dữ dội, phản ứng còn mạnh hơn Diệp Tư tưởng. Khiến cậu hơi hối hận, đáng lẽ nên nói từng chút cho Hà Tu chuẩn bị tâm lý.
Hà Tu run mãi, đến khi Diệp Tư cảm giác nỗi nặng lòng trong mình cũng bị hắn làm rung tan, chỉ còn lại toàn bộ lo lắng.
Học thần của cậu không lẽ bị dọa phát bệnh động kinh à, Diệp Tư có chút bi thương nghĩ, vậy thì cả hai khỏi thi đại học luôn.
Không biết bao lâu, Hà Tu mới buông Diệp Tư. Hai người tách nhau ra, cả hai đều rùng mình, mồ hôi ướt đẫm gặp gió mới nhận ra vừa toát nhiều đến thế.
Hà Tu bình tĩnh hơn Diệp Tư tưởng, thậm chí mắt cũng không đỏ nữa, như thể chưa rơi giọt lệ nào.
“Chúng ta về thôi.” Hà Tu nói, muốn nắm tay Diệp Tư. Cúi đầu thấy tay trái cậu đỏ lên vì hắn bóp quá chặt. Hà Tu áy náy thở dài, chuyển sang nắm tay phải: “Đi nào.”
“Trời ạ.” Diệp Tư chịu thua, bị kéo đi mấy bước lại bật cười, “Anh đúng là thần nhân, não kỳ lạ thật.”
Hà Tu khẽ cười nhưng không đáp. Hai người đi đến chân tòa dạy học, Hà Tu đột nhiên gọi: “Diệp Tư.”
“Hửm?”
“Chỉ là kiếp trước thôi.” Hà Tu mỉm cười dịu dàng, “Đời này em không còn bệnh. Và…em còn có anh.”
Tảng đá trong lòng Diệp Tư như rơi xuống, cậu ôm chặt cổ Hà Tu kéo lại: “Đúng vậy! Pikachu đã có Bulbasaur rồi!”
“Luôn luôn có.” Hà Tu mỉm cười gật đầu, gió khẽ thổi khiến khóe mắt lại hơi đỏ nhưng nhanh chóng bình thường. Hà Tu nắm tay Diệp Tư mãi cho tới tận cửa sau lớp học mới chịu buông.
Diệp Tư vốn lo Hà Tu sẽ buồn, nhưng rất nhanh phát hiện hắn dường như chỉ phản ứng mạnh lúc đầu, sau đó như quên hẳn. Vào lớp, Hà Tu lập tức chồng sách trước mặt cao hơn, quay đầu khẽ nói: “Anh ngủ một lát, em giúp anh canh thầy cô nhé.”
Diệp Tư sững sờ: “Một lát là bao lâu?”
Hà Tu nhìn đồng hồ: “Ba tiếng.”
“… Thế chẳng phải vừa đúng lúc tan học sao.”
Diệp Tư nhìn bức tường sách như tường thành trước mặt Hà Tu, thầm nghĩ sao không dán luôn tờ giấy: “Đoán xem tôi đang làm gì phía sau bức tường sách này.”
Hà Tu thản nhiên gục xuống: “Nếu thầy hỏi anh đang làm gì, em cứ nói anh đang bế quan giải đề khó.”
“…”
“Được không, Diệp-kachu?”
Diệp Tư mặt không cảm xúc: “Diệp-kachu muốn giật điện chết anh.”
Hà Tu cong khóe môi, đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nghiêng đầu ngủ.
Nửa phút sau, Diệp Tư lén lút ghé đầu nghe, quả nhiên Hà Tu đã ngủ, hơi thở đều đều.
“Mày nói xem, anh ấy còn tính là người không vậy trời?” Trong đầu, Diệp Tư hỏi Sa Điệu, “Đây là loại sinh vật thần kỳ gì vậy, nghe xong bi kịch đời tao xong lại chọn đi ngủ?”
“Mỗi người có cách tự chữa lành của riêng mình.” Sa Điêu nói khẽ, “Cậu thì cảm tính, trong lòng sắp chịu không nổi thì chọn uống bia rượu. Hà Tu thì lý trí hơn, cậu ta chọn dùng giấc ngủ sâu ngắn hạn để khởi động lại chính mình.”
“… Sao tao nghe cứ như mày đang khen một đạp một vậy.” Diệp Tư lườm Sa Điêu bằng ý niệm.
“Đúng thế.” Sa Điêu nghiêm túc đáp, “Nên kết quả là một người chết, một người đại phú đại quý.”
Diệp Tư: “…”
Còn hai phút nữa mới tan học, Diệp Tư viết xong câu cuối cùng trong bài tập. Bỗng nhớ ra gì đó, cậu lôi điện thoại đổi ảnh đại diện.
Là một chú Pikachu đang phóng điện, mông chĩa ra trước, xung quanh cơ thể còn có mấy nét sóng điện nhỏ, thể hiện nó đang tích tụ năng lượng.
Diệp Tư ngắm nghía ảnh đại diện mới của bản thân một lúc, rồi gửi cho Hà Tu tấm hình Bulbasaur mà cậu đã chọn sẵn.
Điện thoại để trên bàn rung lên một cái, chưa đến vài giây, người đang nằm bò kia khẽ động đậy, chậm rãi ngồi dậy.
Tóc mái Hà Tu bị rối, trên trán hằn một vết đỏ. Diệp Tư bật cười, “Má ơi, anh ngủ ngon thật đấy.”
“Cũng tàm tạm.” Hà Tu thở dài một hơi, ánh mắt hơi mơ màng, “Tối qua anh thức trắng đêm, vừa rồi thật sự trụ không nổi nữa.”
Diệp Tư thần thần bí bí gõ nhẹ lên chân hắn, “Anh xem điện thoại đi.”
Hà Tu mở màn hình ra nhìn một cái, mắt sáng lên, “Muốn anh đổi ảnh đại diện à?”
“Ừ.” Diệp Tư hạ giọng, “Đổi thành cặp đôi Pikachu với bạn trai.”
Hà Tu rất vui, nhanh chóng đổi ngay, đặt xong lại thấy hơi lệch, liền chỉnh lại lần nữa.
“Đi thôi, về ký túc xá.” Diệp Tư ngáp một cái, “Hôm nay ngủ sớm, không tự học nữa.”
“Được.” Hà Tu ôm cặp, rút mấy quyển sách từ chồng trước mặt bỏ vào.
Diệp Tư kinh ngạc, “Làm gì vậy? Mang cặp về còn mang cả sách nữa?”
Hà Tu cười đáp, “Cũng nên học một chút rồi, không thì đến lúc thi đại học lại thấy hơi run.”
Trong lòng Diệp Tư nghĩ: Em thấy anh chẳng hề run tí nào. Nhưng lại nuốt lời xuống, cứ cảm giác việc Hà Tu đột nhiên bắt đầu chăm học có liên quan đến cậu.
Diệp Tư thở dài, khoác cổ Hà Tu cùng bước ra ngoài, “Trời nóng thật, đã tháng chín rồi, sao vẫn oi bức thế này.”
“Trên danh nghĩa là mùa thu, nhưng vẫn là cái đuôi mùa hè.” Hà Tu nói, “Siêu thị trường vẫn bán dưa hấu, hôm nọ đi qua thấy ruột còn đỏ au.”
“Đúng rồi!” Diệp Tư bỗng nhớ ra, bật dậy một bước, “Em thấy thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra hè năm nay chưa ăn tôm hùm đất! Tôm hùm đất! Bia lạnh! Dưa hấu ướp lạnh! Vừa ăn vừa xem Pikachu với Bulbasaur!”
Mắt Hà Tu sáng lên, “Cậu muốn ăn thì tối nay đi, ngoài cổng trường có mấy quán liền.”
“Không ăn ngoài!” Diệp Tư vỗ mạnh vai hắn, “Ăn tôm hùm ba em xào! Ba em xào tôm hùm là số một đấy, em thề! Cuối tuần này đi luôn, em gọi cả Tống Nghĩa, Ngô Hưng cùng đến! Rồi hỏi cả Thẩm Phi mấy người họ nữa!”
Thấy Diệp Tư hứng khởi như vậy, Hà Tu nhịn mãi rồi cũng bật cười: “Sao tự nhiên biến thành cả đám người cùng đến nhà em cuối tuần rồi vậy?”
Diệp Tư khựng lại một chút, “Cho bọn họ ăn vài con tôm rồi đuổi đi, anh thì ở lại nhà em, dù sao về anh cũng chẳng học hành gì.”
“Ồ.” Hà Tu gật đầu, “Thế thì được, anh không có ý kiến.”
Diệp Tư lại cười, ngả đầu vào vai Hà Tu.
Gió chiều vừa oi vừa ẩm, thổi lên mặt cứ như có thể làm bóng nhẫy cả da.
Trong trường toàn những đứa nửa lớn nửa nhỏ, tan học ra ai nấy mặt cũng bóng dầu, nhưng tụm ba tụm năm dưới ánh đèn đường, gương mặt ngẩng lên vẫn tràn đầy sức sống thanh xuân khó tả. Dường như mồ hôi và lớp dầu ấy chính là tuổi trẻ.
Diệp Tư hít sâu một hơi, ôm chặt Hà Tu, nóng hổi nói: “Thật dễ chịu.”
“Rất dễ chịu.” Hà Tu len lén bóp eo cậu một cái, “Anh mong cuối tuần quá, mong chờ từng giây như cả năm vậy.”
“Thứ bảy cùng em đi mua tôm hùm nhé.” Diệp Tư nói, “Phải đi sớm mua tôm sống, em chọn tôm là số một, năm nào cũng là em lo vụ này.”
Toàn thân Hà Tu tràn ngập niềm vui, gật đầu đồng ý.
Những chuyện cũ đào bới trên sân nhỏ lúc chập tối dường như đã tan biến. Diệp Tư cảm thấy Sa Điêu nói quả không sai, Hà Tu ngủ dậy lại trở về dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, chỉ trước mặt cậu mới lộ ra nét trẻ con.
Thật tốt, chỗ nào cũng tốt, kiểu bạn trai khiến người ta cực yên tâm.
… Chỉ tiếc hôm nay mới hôn được hai lần, trưa trong lớp thật sự không nên nhát gan như vậy.
Cả tối Ôn Thần và Thẩm Lãng bàn chuyện Tiểu Giản, việc này đã lan khắp nơi. Ôn Thần ôm chăn ngồi trên giường cảm thán mọi người nên biết trân trọng sức khỏe.
Thẩm Lãng hùng hục nâng tạ, “Từ hôm nay mỗi tối tôi sẽ nâng thêm mười hiệp.”
“Lãng ca à, cơ bắp cậu đã to lắm rồi.” Ôn Thần chần chừ, “Nói thật tôi ở cùng giường tầng với cậu áp lực tâm lý hơi lớn, cứ thấy như sớm muộn gì cũng bị cậu đánh chết.”
“M* kiếp, cậu coi tôi là loại người gì thế hả?” Thẩm Lãng “rầm” một tiếng quăng tạ lên giường, “Trong cả khối nhiều thằng cơ bắp còn to hơn tôi, nhưng tính khí tốt bằng tôi thì không có. Cậu nói xem, có đúng không?”
Ôn Thần giật mình, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, “Đúng đúng đúng.”
“Cmn.” Thẩm Lãng trừng mắt, xắn tay áo chỉ vào hai giường đối diện, “Nếu cậu ghét ngủ gần tôi thế thì sang bên kia ngủ đi, đổi giường với Diệp Tư ấy.”
Vừa dứt lời, ký túc xá đang ồn ào bỗng im bặt. Hà Tu đặt máy chơi game xuống. Diệp Tư cũng dừng việc đọc từ vựng tiếng Anh, cả hai cùng quay lại nhìn về phía đối diện.
Thẩm Lãng ngẩn ra, “Gì thế, sao ánh mắt các cậu như dao vậy, bị tà thần nhập thân chưa chữa khỏi à.”
Ôn Thần nuốt nước bọt, “Lãng ca, tôi thích ở liền giường với cậu, tôi chẳng đi đâu cả, chúng ta ‘khóa lại’ rồi.”
“Cút đi! Đi mà khóa với Tống Hứa nhà cậu ấy!” Thẩm Lãng trợn trắng mắt, lại nhấc tạ lên, “Bạn gái của ông đây chính là quả tạ này, hiểu chưa.”
Hôm nay không có tự học tối, chuông tắt đèn vừa reo, ai nấy nhanh chóng chui lên giường.
Diệp Tư theo sau Hà Tu leo lên thang, ngồi trên giường quay đầu nhìn hắn, “Ngủ chưa?”
“Ngủ thôi.” Hà Tu đáp, lại khẽ thở dài, “Có lẽ hơi khó ngủ.”
Thật ra hắn muốn hôn Diệp Tư thêm một lần nữa, chẳng hiểu sao, hôn hai lần rồi mà trong lòng vẫn ngứa ngáy, chỉ muốn ôm lấy cậu thêm nữa.
Nhưng lúc này thì chẳng tiện, Ôn Thần với Thẩm Lãng vẫn cầm điện thoại, chẳng thể coi như họ mù.
Hà Tu thở dài nằm xuống, một lát sau không nhịn được rút điện thoại ra.
Bình thường hắn rất ít đăng trạng thái, lần gần nhất là lúc khai giảng về nhà. Nhưng hôm nay hắn lại muốn đăng chút gì đó, chủ yếu là để mọi người thấy ảnh đại diện mới.
Một con Bulbasaur quăng hai sợi roi dây, phối hợp với Pikachu đang tích điện, đúng là sinh ra một đôi.
Nhưng Hà Tu không biết viết gì. Chuyện với Diệp Tư không tiện nói, chuyện của Tiểu Giản thì càng không.
Đang do dự, hắn vô thức kéo làm mới, bỗng hiện ra một bài của Diệp Tư.
Diệp Tư: “Pikachu —— Điện giật một trăm ngàn vôn!”
Mắt Hà Tu sáng bừng.
Hắn lập tức giành like đầu tiên, nhanh tay trả lời: “Bulbasaur —— Dùng roi dây!”
Trả lời xong tim Hà Tu đập thình thịch, nhìn chằm chằm màn hình thở không ra hơi, mãi mới thở phào, lại làm mới một lần nữa.
Chỉ trong chốc lát, đã hơn chục cái like, thì ra ai cũng thức khuya.
Phần bình luận dài dằng dặc, Hà Tu đọc một lúc lâu.
“Má ơi, avatar con rùa mắt to kia là ai? Học thần?? Tôi nửa đêm gặp ảo giác rồi à?”
“Không ảo giác đâu, tiện thể nói luôn đó là Bulbasaur.”
“Vãi, học thần với Diệp thần nửa đêm coi hoạt hình à, hăng thế, còn đổi avatar nữa.”
“Học thần, Diệp thần, hai người phá hỏng thiết lập hình tượng rồi! Thứ trẻ con thế này, mau xóa đi!”
“Học thần không ngờ nội tâm lại dễ thương thế, mai tôi phải tìm cậu ấy hỏi bài mới được!”
Hà Tu thoát ra, phát hiện Tống Nghĩa và Ngô Hưng cũng đang tung hứng trong nhóm nhỏ bốn người.
Tống Nghĩa: “Diệp Tư, Hà Tu, hai cậu đúng là làm tôi nổi da gà!”
Ngô Hưng: “Tôi cũng thế.”
Tống Nghĩa: “Hay tao với mày cũng đổi avatar đi? Tao định đổi sang thành Digimon — Zombie Greymon.” (*)
Ngô Hưng: “Được, vậy tao đổi sang Myotismon.” (*)
(*) Zombie Greymon, hay chính xác hơn là SkullGreymon, là một Digimon Bất Tử (Undead Digimon) cấp độ Tối thượng (Ultimate/Mega level) trong vũ trụ Digimon.
(*) Myotismon (Vamdemon trong bản tiếng Nhật) là một Digimon Bất Tử, Cấp Cực Đỉnh, thuộc nhóm Virus, và là một trong những nhân vật phản diện chính trong loạt anime Digimon.
Hà Tu nhìn chằm chằm khung chat mãi không biết nên nói gì, chợt cảm giác trên đầu có động tĩnh, ngẩng lên thấy Diệp Tư ghé sang.
Giường tầng đôi ở Anh Trung rất đặc biệt, giữa chỉ có khung sắt, không có song chắn, hoàn toàn trống. Trước đây khi ngủ chân chạm nhau, hắn thấy thiết kế này thật tệ hại, nhưng từ lúc cùng Diệp Tư ghé đầu sát nhau mới nhận ra sự tuyệt diệu.
Có lần Diệp Tư uống say, đầu lấn sang gối hắn, hắn đã ngẩn ngơ ngồi suốt một đêm.
Nhưng lần này khác, Hà Tu cố gắng giữ bình tĩnh nằm trên gối không nhúc nhích, thấy đầu Diệp Tư thò sang, cứ thế hiện ra ngay trước mắt hắn trong tư thế kỳ lạ.
“Ôi, em nhìn này thế này là ngược rồi.” Diệp Tư nói, “Anh nhìn em không thấy toàn hai lỗi mũi à?”
“Không đâu.” Hà Tu khẽ đáp, sợ đám Thẩm Lãng nghe thấy, liền kéo chăn trùm cả hai.
“Thế này khó thở quá, vai lại kẹt khung sắt trên, khó chịu lắm.” Diệp Tư nhỏ giọng trong chăn, “Em chỉ muốn thử xem có qua được không, thử xong rồi rút về.”
“Thực ra em từng thử rồi, quên à.” Hà Tu cũng khẽ nói.
“À.” Diệp Tư ngớ ra.
Quả nhiên trong chăn thiếu oxy, vài câu thôi mà cậu đã hoa mắt, dừng lại rồi nói, “Em về đây, cấn người khó chịu quá.”
“Em về đi.” Hà Tu vội nói, rồi bỗng lấy hết can đảm, cắn một cái lên chóp mũi Diệp Tư.
“Má!” Diệp Tư giật mình, “Anh làm gì đấy.”
“Không làm gì cả.” Hà Tu thấy xấu hổ lan khắp trong chăn, ngượng muốn bốc hơi.
Diệp Tư khựng lại, “Trời, còn có trò này nữa à.” Nói rồi ghé lại, cậu chạm trán vào Hà Tu, lại thử cắn nhẹ, lẩm bẩm: “Thôi, coi như hòa, em về ngủ đây.”
Hà Tu phát ra một tiếng “ừ” mà trong đó đầy tiếng cười, không kìm được.
Diệp Tư vừa rút về, Hà Tu liền hất chăn ra thở hổn hển, mồ hôi ra đầm đìa. Bên trên Diệp Tư cũng thở dồn dập.
“Ôi, hai cậu đổi avatar rồi à.” Thẩm Lãng vốn quay mặt vào tường, bỗng lật người lại, “Tôi thấy cả Tống Nghĩa với Ngô Hưng cũng đổi. Gì thế, dạo này thịnh hành lấy nhân vật hoạt hình cũ làm avatar à?”
Ký túc xá im lặng, không ai trả lời.
Thẩm Lãng lẩm bẩm mấy câu, lại giơ chân đá khung sắt, “Này, Ôn Thần, bọn mình cũng đổi đi. Tôi lấy Gatomon gợi cảm, cậu lấy Patamon đáng yêu, được không.” (*)
(*) Patamon là một Digimon động vật có vú nổi tiếng trong thế giới Digimon, được biết đến với đôi tai lớn có thể dùng để bay, dù tốc độ khá chậm. Trông thế này:
(*) Gatomon là một Digimon mèo mang tính biểu tượng, đại diện cho sự nhanh nhẹn, lòng trung thành và sức mạnh vượt trội so với ngoại hình nhỏ nhắn. Nó trông thế này:
Ôn Thần im mãi mới nói uể oải: “Tôi với Tống Hứa dùng avatar đôi rồi, đừng có mà phá, cảm ơn.”
“Ờ ha, quên mất, cậu có người yêu rồi.” Thẩm Lãng thở dài, tặc lưỡi, lại lăn ra, “Thế tôi lấy Numemon cô độc vậy.” (*)
Ôn Thần: “…”
Ký túc xá lại im ắng, rồi Diệp Tư không nhịn được cười khẽ, chỉ vừa đủ cho Hà Tu nghe thấy.
Hà Tu đưa tay sang ấn gối cậu, “Ngủ đi, Diệp-kachu.”
“Ngủ ngon, Bulbasaur.” Diệp Tư lập tức đáp, còn bóp nhẹ ngón tay Hà Tu.
Hà Tu co ngón tay lại, “Ngủ ngon.”
(*) Numemon là một loại Digimon dạng sên có thân hình trơn trượt, ưa thích bóng tối, và thường là kết quả của quá trình nuôi dưỡng Digimon sai cách. Numemon không có sức mạnh tấn công đáng kể, nhưng có thể sử dụng phân của mình để tấn công kẻ thù, ngoài ra còn có một số đòn tấn công liên quan đến việc ném rác, phun ra mùi kinh tởm hoặc đá vào đối phương.
___________________
Editor có lời muốn nói:
“Chương này có nhiều hình ảnh của các nhân vật Digimon được nhắc tới và mk đều chèn luôn trong đoạn truyện để mọi người trong lúc đọc có thể biết luôn. Nên hi vọng mn không cảm thấy khó chịu vì điều này.”