Chương 76
Bên ngoài đang rơi tuyết nhỏ, Diệp Tư vừa chạy vừa nhảy đến cửa hành lang, miễn cưỡng mặc xong áo phao vào. Tay vừa đặt lên cửa lại nói: “Ây, anh chờ chút, em lên nhà một lát, lấy khăn quàng cổ.”
“Được thôi.” Hà Tu cười, “Vậy anh vào chào ba em một tiếng.”
Vừa bước vào nhà, ba Diệp đã đầy vẻ nghi hoặc đi lại: “Ba đứng ngoài ban công nhìn, thấy Hà Tu đã vào hành lang lâu rồi, hai đứa nán lại đó làm gì vậy?”
“Trời ơi, ba còn đứng ngoài ban công nhìn ạ.” Diệp Tư ngạc nhiên ra mặt, “Ba nhìn cái gì chứ?”
“Thì nhìn hai đứa chứ gì nữa.” Ba Diệp cũng hơi ngẩn ra, “Xem con chạy ra có mặc áo khoác không.”
Nghe vậy, Diệp Tư quay đầu bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Hà Tu, lúc này mới hiểu ra tại sao hắn lại chạy vào hành lang chờ cậu.
Cáo già vs cáo con, cáo con thắng.
Diệp Tư vào nhà lấy khăn quàng, nghe thấy bên ngoài Hà Tu đang chào hỏi ba cậu.
“Cháu chào chú, chúc chú năm mới vui vẻ.” Giọng Hà Tu điềm tĩnh lại pha chút ấm áp, “Ngày Tết lại làm phiền rồi ạ.”
“Không phiền, nói thế là khách sáo quá rồi. Hai ba con chú ăn Tết vốn cũng cô quạnh.” Ba Diệp cảm khái, “Cháu đến đây thế này, bên nhà không sao chứ?”
Nghe vậy Diệp Tư cũng vểnh tai lên.
“Không sao đâu ạ.” Hà Tu cười, “Nhà cháu mỗi đêm giao thừa đều phải đến nhà bà họ. Người lớn tuổi, tính tình cổ quái, trong đám anh em thì chẳng ưa cháu nhất. Sáng nay cháu thử nói muốn đi cùng bạn học ôn bài, mùng Một quay về chúc Tết ông bà. Ba mẹ cháu liền đồng ý.”
Diệp Tư nghe mà thấy hơi xót xa, trong lòng nghĩ sao bạn học Miêu Oa này chưa từng kể với cậu. Diệp Tư vừa cầm khăn quàng đi ra thì thấy ba cậu mắt tròn xoe, giọng la lên kinh ngạc: “Lại còn có người không thích cháu ư? Vì học giỏi quá hay là vì đẹp trai quá thế?”
“Có lẽ cả hai.” Hà Tu bật cười, giọng hơi khàn, “Chắc là ân oán từ đời trước, thậm chí đời trước nữa, chẳng liên quan gì đến cháu. Cháu cũng không để tâm.”
Ba Diệp thở dài: “Hai đứa định xuống dưới chụp ảnh à? Đi nhanh về nhanh nhé, để chú tìm cho cháu ít thuốc cảm.”
“Cảm ơn chú.” Hà Tu nói.
Hai người đi ra ngoài, Diệp Tư còn bận tâm chuyện người bà họ kia.
“Vậy bà ấy có từng ngược đãi anh không?” Diệp Tư lo lắng, “Hồi nhỏ có lén lấy kim chọc anh không?”
“Anh là Hạ Tử Vy trong Hoàn châu cách cách chắc?” Hà Tu không nhịn được cười, “Đâu có phức tạp thế, chỉ kiểu nói châm chọc mỉa mai, cố ý thiên vị người khác thôi. Anh thật ra hoàn toàn không để tâm, những năm trước cũng chẳng thấy khó chịu. Chỉ là hôm nay muốn qua đây với em, nên trước mặt ba mẹ giả vờ tủi thân chút thôi.”
“Anh… giả vờ tủi thân?” Diệp Tư không kìm được dừng bước lại.
“Đúng thế.” Khóe môi Hà Tu khẽ cong, “Họ cũng bất ngờ lắm, nuôi con mười tám năm mới lần đầu gặp cảnh con than thở tủi thân, thế là lập tức đồng ý ngay.”
Diệp Tư cười đến mức trượt chân, may kịp túm lấy tay áo Hà Tu nếu không thì suýt ngã chổng vó.
“Này, đi chậm thôi.” Hà Tu cũng bật cười, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, khẽ kéo tay Diệp Tư, “Thật vui, lúc thấy em từ thang máy lao ra, cảm giác dù mệt cả ngày mệt mỏi cũng đáng.”
“Em cũng thế.” Con ngươi đen láy của Diệp Tư sáng rực, “Nhìn thấy anh, cả thế giới như đẹp hẳn lên.”
“Ba em rất có thể còn đang nhìn từ ban công đấy.” Hà Tu cười nói, “Chúng ta chỉ chụp chung một tấm thôi.”
“Được, muốn làm gì khác thì vào lại hành lang.” Diệp Tư mặt mũi đầy vẻ đương nhiên.
Lúc này chưa đến tám giờ tối, mọi nhà đều đang ăn tất niên, khu dân cư yên tĩnh, pháo cũng không có ai đốt.
Trên mặt đất vừa phủ một lớp tuyết mỏng, từng bước đều để lại dấu chân, hai người đi đến dưới ngọn đèn đường chỗ bãi đất trống. Ngoảnh lại nhìn, từ cửa nhà kéo dài ra hai hàng dấu chân song song, kề sát nhau, rất thân mật.
“Chết, em thấy hơi lãng mạn đấy.” Diệp Tư nhỏ giọng, kéo tay Hà Tu, “Dù là kiểu lãng mạn bị ba em giám sát.”
“Chụp ảnh có cần cười không?” Hà Tu cầm điện thoại giơ lên.
Diệp Tư lập tức khoác tay hắn, làm động tác chữ V, thân thể sát gần nhau, đầu cũng nghiêng qua: “Cười chứ.”
Hà Tu khẽ “ừ” một tiếng. Rõ ràng lúc nãy còn thấy rất lạnh, mà nghe Diệp Tư nói xong thì bỗng thấy hơi căng thẳng, lòng bàn tay còn toát mồ hôi.
“Tay này của em vẫn còn rảnh đây.” Diệp Tư nói, “Anh giữ chắc điện thoại để em bấm nhé.”
Hà Tu gật đầu, “Vậy… một, hai, ba…”
Tách một tiếng giòn vang.
Diệp Tư cầm điện thoại qua xem, “Chụp cũng đẹp đấy.”
Hà Tu vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười này so với lúc chụp chung với người khác lại thoải mái hơn nhiều. Diệp Tư thì cười tui rạng rỡ, để lộ nguyên hàm răng trắng đều, động tác chữ V suýt chọc vào mặt Hà Tu.
“Sự ấm áp trong mắt cậu có thể làm tan băng tuyết”—Diệp Tư nhìn tấm hình, chợt nhớ câu nói này không biết đã từng đọc ở đâu. Cậu khúc khích cười, ôm chặt lấy tay Hà Tu: “Đi thôi, về ăn cơm.”
Hà Tu gật đầu cười: “Anh đói lắm rồi, rất muốn ăn cơm ba em nấu.”
“Ăn!” Diệp Tư vung tay, “Mười tám món! Hoành tráng luôn!”
Hai đôi đũa biến thành ba, cái Tết bỗng trở nên khác hẳn.
Diệp Tư lại rót cho bản thân một chén rượu, thoải mái cụng với Hà Tu và ba Diệp, nói liền một tràng mấy câu chúc tụng, sau đó cắm cúi gắp thức ăn điên cuồng.
Ba Diệp mở chương trình Xuân Vãn coi như làm nhạc nền, vừa xem vừa tán gẫu với Hà Tu.
Diệp Tư phát hiện Hà Tu đúng là thần kỳ, dường như cái gì cũng biết. Ba cậu thuận miệng than thở dạo này làm ăn khó, muốn chuyển một khoảng vốn qua ngành khác để chia nhỏ rủi ro. Hà Tu nghe xong lập tức phân tích một lượt kinh tế vĩ mô, giải đọc chính sách, khuyên nên làm về mảng môi trường. Ước chừng dù có lỗ mấy năm đầu, nhưng sau khi nhận được đơn đặt hàng từ chính phủ thì sẽ có vô số “đèn xanh” thông qua…v.v
Diệp Tư vừa phồng má nhai vừa nghiêng đầu nhìn, thấy Hà Tu lúc nói chuyện với ba cậu khác hẳn thường ngày. Không xa cách, ngược lại rất tự nhiên và thoải mái.
Hà Tu dường như luôn dễ dàng trò chuyện với người lớn, hoặc với những ai chín chắn.
“Giỏi thật.” Ba Diệp ngả người lên ghế thở ra một hơi, “Học thần đúng là cái gì cũng biết, người thích học quả nhiên khác hẳn.”
Hà Tu cười đáp: “Không hẳn là thích học đâu ạ. Cháu chỉ quen đào sâu truy đến tận cùng thôi.”
Diệp Tư vội nuốt thức ăn, gật đầu: “Lão Mã cũng nói, học thần không hẳn thích học, mà là thích suy nghĩ.”
Ba Diệp vỗ tay: “Chuẩn luôn! Ôi, trẻ như Hà Tu có suy nghĩ như vậy đúng là hiếm có lắm. Nhất định sau này làm nên đại sự.”
Hà Tu bị khen đến đỏ cả vành tai, nghĩ ngợi một chút rồi bật cười, quay đầu nhìn sang Diệp Tư đang cắm cúi ăn, dưới gầm bàn còn khẽ xoa lên chân hắn.
Người thích suy nghĩ nhất thật ra là Diệp Tư.
Cho dù lúc cần gấp rút bổ sung kiến thức, cậu cũng có thể dừng lại nghiền ngẫm kỹ càng mấy cách giải kỳ quặc của bản thân. Ngay cả khi đang chạy đua từng phút từng giây, Diệp Tư vẫn không kìm được mà lật xem mấy lời giải đề thi Olympic vốn chẳng có ích gì cho kỳ thi đại học.
“Phải xem qua chứ, không thì trong lòng cứ như có dấu hỏi.” — Diệp Tư lúc nào cũng nói vậy.
“Bạn học Miêu Oa, dừng ngay hành vi nhìn trộm của anh đi.” Diệp Tư vừa ăn vừa nghiêm túc tuyên bố: “Diệp- kachu bị anh nhìn đến phát ngại chẳng dám ăn cơm nữa luôn rồi.”
Hà Tu cười thu lại tầm mắt, nhân lúc ba Diệp quay vào bếp múc canh, bèn ghé sang hôn khẽ lên vành tai Diệp Tư.
“Đệch!” Diệp Tư suýt văng đũa, cả người khựng lại, mắng xong một câu thì tai đã đỏ bừng.
Ba Diệp quay lại nhìn: “Sao thế?”
Diệp Tư nghiêm mặt tỉnh bơ: “Cậu ấy giành đồ ăn của con.”
“Đừng nói bậy.” Ba Diệp cười ha hả, “Hà Tu không giành đâu, chỉ có con hay giành ăn thôi.”
Diệp Tư: “…”
Ăn xong chưa bao lâu, ba Diệp lại bày ra chuyện gói sủi cảo. Hà Tu biết cán vỏ bánh, liền cùng ba Diệp khiêng bàn bột ra ngoài phòng khách, hai người ngồi làm cùng nhau thành một dây chuyền.
Diệp Tư thì phụ trách… nằm dài trên sofa nghịch điện thoại. Đến giờ cơm, các nhóm chat lại bùng nổ. Cậu lướt qua nhóm lớp, vào thẳng nhóm nhỏ bạn bè thân quen.
Ôn Thần: [Chúc mừng năm mới cả nhà nhé!]
Tống Hứa: [Năm mới vui vẻ!]
La Hán: [Hai vị chắc đâng ở bên nhau rồi chứ? Biệt tích cả ngày, ngọt ngào quá ha?]
Ôn Thần: [Hehe, đúng thế~]
Tống Hứa: [Ghen tị chưa? Trong nhóm toàn đôi với đôi, chắc chỉ có bọn tôi mới được ở bên nhau dịp Tết này.]
Tống Nghĩa: [Đừng có xàm, tôi với Nguyệt Nguyệt trái tim vẫn thuộc về nhau!]
Hứa Thiện Nguyệt: [E hèmmmm……]
Thẩm Phi: [Này, Giản Minh Trạch, Tết này vui chứ? Nhà đông người không?]
Giản Minh Trạch: [Đông lắm, tôi tự nhốt mình trong phòng học, hơi nhớ mọi người.]
Ngô Hưng: [Tết này ai cũng là cún độc thân, chẳng ai chê ai được.]
Tống Hứa: [Không thể nói vậy.]
Ôn Thần: [Tôi với Tống Hứa vẫn có thể ở cùng nhau mà.]
Tống Hứa: [Chậc, quả là hạnh phúc có một không hai.]
Diệp Tư khẽ cười khẩy, mở album chọn tấm ảnh vừa chụp, gửi một thẳng đi.
Diệp Tư: [Vừa rồi không kịp tham gia, mọi người đang nói gì thế?]
Hai giây sau, nhóm chat vốn đang lác đác nhắn liền nổ tung. Dấu chấm hỏi, dấu chấm than, icon bay loạn xạ. Hà Tu đang cán vỏ bánh sủi cảo cũng bị điện thoại trong túi rung tê cả đùi, đành lau tay lấy ra xem.
Một lát sau hắn ngẩng lên nhìn Diệp Tư, người kia nhướng mày, Hà Tu bèn cúi đầu gõ.
Hà Tu: [Chúc mọi người năm mới vui vẻ, sáng nay bận đi đường nên chưa kịp nhắn. Tôi qua nhà Diệp Tư ăn Tết.]
Tống Nghĩa: [???]
Ngô Hưng: [???]
Ôn Thần: [Woa…]
Tống Hứa: [Quả nhiên…]
Thẩm Phi: [Tôi hơi mông lung, mọi người nghĩ giống tôi chứ?]
Hứa Thiện Nguyệt: [Mông lung +1]
La Hán: [Mông lung cái gì chứ? Học thần Tết không về nhà thôi mà?]
Giản Minh Trạch: [… Chúc mừng năm mới, học thần.]
Diệp Tư: [Ôn Thần, Tống Hứa, thấy mặt đau không?]
“Các con thời nay, bị điện thoại đầu độc cả rồi.” Ba Diệp thở dài, “Không có điện thoại chắc sống không nổi, năm phút cũng phải xem một lần.”
Hà Tu bỏ điện thoại, áy náy: “Chỉ trả lời tin nhắn thôi ạ, cháu đi rửa tay đã.”
“Không cần, không cần.” Ba Diệp phẩy tay, “Ba người chúng ta ăn cũng không hết nhiều đâu, mấy cái vỏ này chú gói nốt là đủ, cháu nghỉ tay đi.”
Hà Tu gật đầu, ba Diệp lại hỏi: “Tối nay ngủ lại đây nhé?”
“Vâng ạ.” Hà Tu đáp.
Ba Diệp nhanh tay gói xong số còn lại, rồi nói: “Thế Diệp Tư, con đi chuẩn bị khăn tắm này nọ cho Hà Tu đi. Tối nay hai đứa đừng thức canh giao thừa, ăn bánh xong thì nghỉ ngơi sớm, sáng mai Hà Tu còn phải về.”
Nghe vậy, Diệp Tư kêu “ối dào” một tiếng, bật dậy khỏi sofa: “Thế phải nhanh lên! Ăn bánh nhanh nhanh, bọn con còn tranh thủ lên giường.”
Hà Tu suýt làm rơi điện thoại, vội cúi đầu gãi dép để che giấu. Ba Diệp thì chẳng thấy gì lạ, chỉ gật đầu: “Nhanh nhẹn lên!”
Diệp Tư chạy một mạch vào phòng, quay đầu lại thấy ánh mắt bất lực của Hà Tu, liền mấp máy môi mấy chữ.
“Trải sự đời.” — Diệp Tư nói.
Cái Tết này trôi qua trong men say lâng lâng, vừa chân thật vừa hư ảo. Mãi đến sáng hôm sau tiễn Hà Tu về, trước khi đi Diệp Tư còn bóp chặt tay hắn, nghe Hà Tu khẽ nói “Khai giảng gặp lại”, mới có chút cảm giác chắc nịch như quân bài rơi xuống bàn.
Sau này nhớ lại, cả kỳ nghỉ đông cuối cùng lớp 12 dường như chẳng làm gì, ngoài luyện đề vẫn là luyện đề. Ấn tượng sâu nhất chính là đêm giao thừa, chạy ra cửa sổ, nhìn Hà Tu quấn khăn xanh đứng dưới tuyết, ngẩng đầu mỉm cười vẫy tay với cậu.
…
Ngày mùng Sáu khai giảng, Diệp Tư đến lớp sớm nửa tiếng, tưởng bản thân là người đến đầu tiên, nào ngờ hành lang khối 12 đã chật kín. Cửa lớp 12-4 cũng chật ních người, ai nấy tự do đổi chỗ, bưng bê đồ ra vào rộn ràng.
La Hán nhìn cậu với vẻ kinh ngạc: “Diệp thần cắt tóc rồi à.”
“Ừ.” Diệp Tư đưa tay sờ sờ đầu, lần đầu tiên cạo đầu đinh, “Tỉnh táo hơn cho học kỳ mới.”
“Công nhận, cậu cạo đầu vẫn đẹp trai.” La Hán thở dài, “Nhìn lũ con trai lớp mình tóc dài bù xù, chỉ có cậu dám cạo.”
“Có câu ‘tháng Giêng cạo đầu khắc cậu’, tôi chẳng có cậu nên vô tư.” Diệp Tư nhướn mày cười.(*)
(*) “Tháng Giêng cạo đầu khắc (xung khắc) với cậu” là một tục kiêng kỵ dân gian Trung Quốc. Người ta tin rằng nếu cạo đầu vào tháng Giêng thì sẽ không may mắn cho cậu ruột (em trai của mẹ).
“Diệp Tư”
Hà Tu đứng cuối dãy bàn bên cửa sổ cười gọi: “Vẫn ngồi đây nhé?”
“Được.” Mắt Diệp Tư sáng lên, vác cặp lên vai, chống bàn nhảy mấy cái, trực tiếp từ cửa sau phóng đến chỗ cậu, vỗ vai: “Chào bạn cùng bàn, học kỳ mới vui vẻ nhé!”
“Học kỳ mới vui vẻ.” Hà Tu mỉm cười nhường chỗ.
Vừa nhảy vào, Diệp Tư đã nhỏ giọng: “Chào cậu, bạn trai.”
“Chào.” Hà Tu khẽ nắm tay cậu đang chống trên bàn.
Học kỳ hai lớp 12 vừa bắt đầu, bảng đen đã viết con số đáng sợ: 129 ngày.
Tiết đầu tiên là đại hội khối, Lão Mã ngồi trên bục giảng, cả lớp ngồi nghe Hồ Tú Kiệt nói trong loa phát thanh.
“Còn 129 ngày đến kỳ thi, tôi sẽ nói qua thời gian biểu học kỳ này cho các en.” Giọng Hồ Tú Kiệt vẫn sắc bén như dao cắt, Diệp Tư lười nhác ngẩng lên, thấy cả lớp ai nấy ngồi thẳng lưng.
“Thông báo từ Sở Giáo dục vừa về. Ngày 7-8/2 thi thử lần 1. Ngày 14-15/3 thi thử lần 2. Tháng 4 thi thử lần 3. Xen kẽ còn có liên tỉnh, kỳ thi cả thành phố, ba lần thi thử, hai kỳ thi tháng của trường.”
Cả lớp tức thì k** r*n, than trời trách đất. Có người cúi đầu tính xem trong 129 ngày có bao nhiêu ngày để thi.
Hồ Tú Kiệt dừng lại vài giây lát rồi nói tiếp:”Độ khó và rủi ro của kỳ thi Đại học không ai lường trước được, tâm lý dao động sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Học kỳ này các em sẽ có vô số kỳ thi, mục đích là nướng các em chín, nướng cho tới khét, để khi ra trường thi thật tâm lý sẽ vững, không còn căng thẳng nữa.”
Cả lớp căng như dây đàn, chỉ có hai người là thoải mái. Hà Tu vẫn điềm nhiên, cúi đầu viết bộ đề cho Diệp Tư, còn Diệp Tư nằm ườn trên bàn, vừa nghe sắp xếp, vừa viết kế hoạch học tập.
Kỳ này chia ba giai đoạn: ngủ 6 tiếng, 5 tiếng, rồi 4 tiếng, theo từng đợt mà tăng tốc.
Hà Tu vừa làm đề vừa nghiêng đầu nhìn, lặng lẽ đưa bút sửa mấy ngày đầu tháng 6 từ “ngủ 4 tiếng” thành “ngủ 7 tiếng”.
“Thật sự sẽ chết người đấy.” Hà Tu nhỏ giọng nghiêm túc.
Diệp Tư thở dài, gật đầu.
“Tiếp theo, đối với lớp 12-3 và lớp 12-4, cuối tháng 3 sẽ lần lượt bắt đầu thi tuyển thẳng. Kết hợp nguyện vọng học kỳ trước, giờ tôi đọc danh sách trường đề cử. Nếu có thay đổi thì tan học các em có thể tới phòng giáo vụ tìm tôi.”
Hồ Tú Kiệt bắt đầu đọc tên. Hà Tu, Diệp Tư đều được xướng tên trong mấy người đầu. Đọc đến Hà Tu, cả lớp chẳng phản ứng gì, nhưng đến tên Diệp Tư thì không ít người ngoái lại nhìn.
Diệp Tư thản nhiên, tay phải viết kế hoạch, tay trái giơ lên làm động tác chữ V lười biếng.
Trương Sơn Cái chỉ được đề cử một trường ở tỉnh S, có chút ghen tỵ thở dài.
“Hình như Thẩm Phi không đăng ký.” Hà Tu vừa viết đề vừa khẽ nói.
Ngòi bút của Diệp Tư khựng lại một chút, “À, đúng thật, trước em cũng thấy thiếu tên cô ấy.”
Nghe vậy, Ôn Thần quay đầu lại, khẽ nói: “Top 5 lớp mình, nếu không có gì bất ngờ thì thi bình thường cũng đủ điểm vào được hai trường kia, chắc cô ấy không muốn phân tâm.”
“Ừ.” Hà Tu gật đầu, “Mỗi người đều có chiến lược riêng. Thẩm Phi rất hợp để tập trung học tiếp.”
Ôn Thần quay đi, trong loa phát thanh Hồ Tú Kiệt vẫn đang nhấn mạnh tầm quan trọng của thi tuyển thẳng. Diệp Tư ngẩn ngơ một lát, nhỏ giọng hỏi: “Nè, anh nói thật đi, anh thấy em có hợp với thi tuyển thẳng không?”
“Hợp.” Hà Tu gật đầu, rồi dừng một chút, hạ giọng: “Kỳ thi cuối kỳ vừa rồi em tự ước tính không phải được 678 sao?”
“Ừm.” Diệp Tư gật đầu, “Xem lại thì câu mà em không biết làm đã rất ít rồi, chủ yếu là phân bổ thời gian làm bài trong phòng thi chưa tốt, với lại hơi cẩu thả.”
“Bình thường thôi.” Hà Tu nói, “Chiến lược trong phòng thi đại học rất quan trọng. Thành tích này đã sát ranh rồi, nếu thi tuyển thẳng thì cố gắng liều một phen lấy thêm điểm cộng, nếu không được thì chúng ta quay về tiếp tục dốc sức thi chay (*).”
(*) Ý là thi bình thường không có thêm điểm cộng.
“Được.” Diệp Tư gật đầu. Cậu rất tin tưởngHà Tu. Hà Tu nói được thì cậu sẽ tin là được. Chỉ cần Hà Tu gật đầu, cậu liền cảm thấy có hy vọng.
Tống Hứa quay đầu lại hỏi: “Học thần, cậu có chuẩn bị cho thi tuyển thẳng trong kỳ nghỉ không?”
Nghe vậy, Diệp Tư không ngẩng đầu, tiếp tục viết bảng kế hoạch.
Hà Tu thì gần như không học thêm gì, kỳ nghỉ nhiều nhất cũng chỉ làm vài tờ đề thường ngày, đó coi như toàn bộ lượng học tập rồi.
“Chuẩn bị rồi.” Hà Tu điềm nhiên gật đầu, “Cả kỳ nghỉ đều chuẩn bị.”
“Hả?” Diệp Tư ngơ ngác đặt bút xuống, “Có gì mà phải chuẩn bị? Không, ý em là, anh chuẩn bị cái gì?”
Hà Tu dừng một chút: “Tuyển thẳng của Q Đại điểm cộng tối đa là 20, cái đó khá dễ. Nhưng lần này anh muốn thử trao đổi với ban tuyển sinh.”
“Học thần cậu muốn trao đổi gì cơ?” Ngay cả Ôn Thần cũng tò mò quay lại.
Hà Tu khựng lại, dường như không muốn nói, nhưng bị mọi người truy hỏi mãi, cuối cùng thở dài: “Muốn xin hạ điểm chuẩn ngành chỉ định xuống. Nên không chỉ cần làm tốt hơn thí sinh khác, mà còn phải tốt đến mức kinh ngạc mới có tư cách đàm phán với ban tuyển sinh.”
Nghe vậy, Diệp Tư im lặng một lúc, cúi đầu viết tiếp. Đợi mọi người đều quay đi, cậu mới lén rút một tờ nháp, vẽ lên đó một dấu chấm hỏi.
Hà Tu khẽ vỗ chân cậu, thấp giọng nói: “Điểm cộng thi tuyển thẳng sẽ không chiếm chỉ tiêu tuyển sinh chung. Nếu điểm thi đại học đạt điểm chuẩn, không cần dùng điểm cộng thì vẫn tính là thi chay.”
“Vậy nên anh muốn hạ điểm chuẩn, đảm bảo chắc chắn đi bằng suất tuyển thẳng.” Diệp Tư nhìn hắn.
“Ừ.” Hà Tu thở dài, “Em đừng giận. Anh không đem cuộc đời mình ra thỏa hiệp, anh chỉ là…”
“Muốn cố gắng mở đường cho em nhiều nhất có thể.” Diệp Tư khẽ nói, rồi thu ánh mắt về tờ đề trước mặt.
“Ừ.” Cổ họng Hà Tu động đậy, “Hai trường cộng lại, chỉ tiêu tuyển sinh chung toàn tỉnh cũng chỉ ba mươi mấy người. Trường chúng ta mạnh về thi tuyển thẳng, mỗi năm thi chay chỉ lọt được vài người, còn phải tính cả khối Văn nữa… Anh… có thể dọn một đường thì sẽ dọn một đường cho em.”
Diệp Tư không lên tiếng. Một lúc sau, cậu đặt bút xuống, dưới gầm bàn siết chặt lấy tay Hà Tu, “Cảm ơn, bạn trai.”
“Đừng nói thế.” Hà Tu nhẹ nhõm cười, bóp lại tay cậu, “Đó là nghĩa vụ của anh.”
Hạ điểm chuẩn ngành nghe thì khó, nhưng Diệp Tư biết những ngành mạnh của trường thường có kế hoạch đặc biệt. Chỉ cần được giáo sư lớn để mắt tới thì mọi thứ đều dễ dàng. Cậu tin Hà Tu.
Hà Tu vừa có thể ổn thỏa học đúng ngành mình muốn, vừa nhường một suất cho cậu, dường như là cách tốt nhất cho cả hai.
Nhưng trong lòng Diệp Tư vẫn có tiếc nuối.
Đời trước cậu chưa từng thấy cảnh Hà Tu đoạt trạng nguyên khối Tự nhiên toàn tỉnh. Đời này… cũng sẽ không.
Như thể biết cậu đang nghĩ gì, Hà Tu bỗng nói: “Đừng nghĩ thế, trạng nguyên khối tự nhiên là ai còn chưa chắc chắn đâu. Sáng nay em có xem Bảng Vinh Quang chưa?”
“Hả?” Diệp Tư ngớ ra, “Bảng Vinh Quang gì cơ?”
“Ngay ngoài căng tin ấy.” Hà Tu cười, “Sáng anh đi căng tin mua socola, phát hiện ảnh của em được dán lên rồi.”
“Thật hả?!” Diệp Tư chấn động, “Ảnh của em??”
“Ừ.” Hà Tu nhịn không được bật cười, “Trường chúng rất chi là ‘ấu trĩ’, chọn riêng mười người khối 12, mỗi người gán cho một danh hiệu thành tích. Em ngay dưới tên anh.”
“Em là gì?” Diệp Tư lập tức hỏi.
“Thần Châu Diệp Tư Hào.” Hà Tu vừa nói vừa bật cười.
“Vãi.” Diệp Tư vừa buồn cười vừa phấn khích, lại hơi ngượng, hỏi tiếp: “Thế còn anh?”
Nghe vậy, Hà Tu không nói gì. Quá xấu hổ, thực sự chẳng dám nói ra khỏi miệng, cuối cùng đành nguệch ngoạc viết lên giấy:
“Hồng Hoang Vương Giả —— Hà Tu.”
“Cái quái gì vậy.” Diệp Tư cười đến mức suýt lật bàn, “Sao không gọi là Rùa Đầu Tỏi Rụt Cổ đi!”
“Nè, hai đứa, thôi đừng tám chuyện nữa.” Lão Mã thở dài trên bục giảng, “Học kỳ này mọi người phải cố gắng thêm, ngồi cùng bàn đừng chỉ mải buôn chuyện, hãy nhắc nhở nhau học.”
“Thầy ơi.” Diệp Tư giơ tay, “Em chỉ muốn hỏi, mấy cái danh hiệu trên Bảng Vinh Quang có phải thầy viết không?”
“Đúng vậy.” Lão Mã nghiêm túc gật đầu, “Mười danh hiệu, lớp mình chiếm tám, từng cái đều là thầy cân nhắc cả kỳ nghỉ mới viết ra.”
Cả lớp cười ầm lên. Tề Nguyệt đăng ảnh Bảng Vinh Quang chụp buổi sáng lên nhóm lớp, lại một trận cười.
Lão Mã phải “ây” mấy tiếng mới khiến cả lớp yên lại, “Mỗi danh hiệu đều có ý nghĩa. Ví dụ, Hà Tu, em đứng lên nói xem, em thấy dưới tên mình là ‘Thần Châu Diệp Tư Hào’, em có thấy áp lực không?”
“Có.” Hà Tu cố nhịn cười, “Áp lực rất lớn, cảm giác Thần Châu Diệp Tư Hào mà bay lên thì lúc nào cũng có thể lật đổ em.”
“À! Thầy muốn chính là hiệu quả đó.” Trong tiếng cười rộ, Lão Mã thở dài hài lòng, rồi vỗ tay, “Các em, trật tự lại nào.”
Cả lớp nể tình, đồng loạt im lặng. Diệp Tư cũng đặt bút xuống, nhìn về phía ông.
Lão Mã nói tiếp: “Còn 129 ngày nữa là thi đại học. Trường đã quyết định, kỳ nghỉ xuân và đại hội thể thao năm nay, khối 12 sẽ không tham gia. Mong các em hiểu. Dù khổ dù mệt, hãy cắn răng chịu đựng, bốn tháng sau bứt phá rồi ngoái lại, các em sẽ cảm ơn nỗ lực của ngày hôm nay.”
Mọi người đồng loạt gật đầu. Đến thời điểm này, nhất là tinh anh lớp 12-4, chẳng ai còn nghĩ tới chuyện chơi bời.
“Trong bốn tháng tới, thầy hy vọng các em có thể giữ được tâm lý ổn định. Sẽ có người tham gia thi tuyển thẳng, có người lấy được điểm cộng đẹp, có người thì không. Đến kỳ thi thử, sẽ có người vang danh toàn tỉnh, cũng có thể có người rớt thê thảm. Thầy mong các em đừng chú ý vào người khác nhiều, tập trung ánh mắt vào bản thân, cứ thế mà tiến lên.”
Cả lớp lặng thing. Lão Mã cười: “Các em có thấy căng thẳng không?”
Vài giây sau, lớp học mới lác đác có tiếng trả lời: “Có.”
Lão Mã cười nói: “Nếu căng thẳng thì mỗi sáng đến lớp, mỗi tối về nhà, hãy ra sân sau hét vài tiếng. Chửi cũng được, nhưng không được chửi ba mẹ, có thể chửi thầy hoặc mấy giáo viên khác trong khối. Nói chung, mỗi sáng bước vào lớp phải đảm bảo tâm trạng bình thản, tràn đầy khí thế; tối trước khi ngủ cũng phải xả hết suy nghĩ, nghỉ ngơi cho thật tốt. Bốn tháng nữa, lớp 12-4 chúng ta sẽ không để sót lại một ai.”
Trong lớp rì rầm một lúc, Diệp Tư bỗng giơ tay: “Thầy ơi.”
“Em nói đi.” Lão Mã mỉm cười nhìn cậu.
Diệp Tư đứng dậy, “Vậy học kỳ này tất cả hoạt động đều hủy hết sao?”
“Đúng vậy.” Lão Mã nhếch môi, “Lần này không có đường thương lượng, kể cả bóng rổ cũng không.”
“Em không có ý nói tới thi đấu bóng rổ.” Diệp Tư lắc đầu, do dự một chút, “Em nhớ hàng năm thành phố đều tổ chức cuộc thi ‘Marathon Ánh Dương’, mỗi trường, mỗi khối đều phải cử một người. Năm nay cũng hủy à?”
Nghe vậy, Lão Mã hơi ngẩn ra: “Vẫn có, nhưng năm nào cũng chẳng ai tình nguyện tham gia, toàn do trường bốc thăm. Lần này cô Hồ hiểu rằng mấy lớp đầu không muốn phân tâm, nên đã rút tên lớp chúng ta khỏi thùng bốc thăm rồi.”
Nghe thế, Hà Tu lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn gương mặt nghiêng của Diệp Tư.
Diệp Tư gật gật đầu, điềm tĩnh nói: “Năm nay cho em đăng ký đi, em muốn thử chạy marathon một lần.”