Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 106
Edit: phuong_bchii
________________
Trong ngõ cụt nhà kho siêu thị, không có một bóng người, có tên hề bị anh em Vu thị vây ở nơi đó, sau đó Lăng Thiên Dục đến, bọn họ đối với tên hề động thủ, muốn “Đánh cho nhận tội”.
“Đừng đánh, đừng đánh, nếu không… tôi… tôi… báo cảnh sát đó.” Tên hề ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
“Mày đi báo đi!” Vu Mãng lại tiến lên đạp một cước.
Lăng Thiên Dục im lặng đứng ở một bên, ung dung châm một điếu thuốc, cô chỉ lẳng lặng nhìn người nọ bị hành hung.
Hắn không khai anh em Vu thị sẽ không có ý định dừng tay, thấy sắc mặt Lăng Thiên Dục càng ngày càng lạnh lẽo, may mà Vu Kiệt móc dao găm ra, trực tiếp xách hắn lên, lưỡi dao sắc bén hướng về cổ hắn, lớn tiếng quát: “Còn không nói thì cắt đứt cổ mày!”
Người nọ nơm nớp lo sợ, rốt cuộc ở trong đe dọa cũng nói thẳng ra, hắn vốn cũng không biết chủ thuê là ai, chỉ biết trực tiếp trả tiền người trung gian, hắn báo tên ra, Lăng Thiên Dục cũng không biết.
Nhưng có một người rất đáng ngờ.
Lăng Thiên Dục liên lạc với Hải Dụ tìm cái tên này trong tài liệu của nhân viên tập đoàn, cuối cùng tra ra người trung gian là thư ký của Lăng Thương Thiên.
Quả nhiên là cậu ta…… Lăng Thiên Dục hít sâu một hơi thuốc, lạnh lùng cười.
“Nhị tiểu thư, có muốn đi bắt người kia không?”
“Không cần, tìm ra toàn bộ tên hề xuất hiện hôm nay cho tôi, giáo huấn một trận.” Nói xong cô trừng mắt nhìn tên hề kia, người nọ theo bản năng che mặt, sợ lại bị đánh.
“Tôi không dám, không dám, tôi chỉ là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi.” Hắn khóc nức nở cầu xin tha thứ, cuộc sống khốn khổ, hiếm khi được tìm việc riêng, lại không biết đắc tội quyền quý gì, suýt chút nữa cũng góp cái mạng nhỏ vào.
Báo cảnh sát, hắn không dám, ai biết sau lưng những nắm đấm này cất giấu tranh đấu như thế nào? Huống chi ánh mắt sắc bén của người phụ nữ kia tựa như mãnh thú, như thể một giây sau sẽ muốn ăn tươi nuốt sống chính mình.
Hắn còn tưởng rằng mình thật sự chỉ đóng vai hài hước làm người ta vui vẻ, lại không biết sự xuất hiện của đám hề này gợi lên sự yếu đuối và bóng tối trong đáy lòng Liễu Tư Dực, nàng tựa như thấy được chính mình đáng ghê tởm.
Nghịch lân không thể đụng vào, trách chỉ có thể trách bọn họ xâm hại người, là Lăng Thiên Dục yêu thích.
Nhà của Lăng Thương Bắc ở tầng mười tám, trong nhà có đài ngắm cảnh, là ban công khép kín hoàn toàn trong suốt, Liễu Tư Dực ngồi ở chỗ đó, quan sát phong cảnh xa xa, cuối cùng tầm mắt dừng ở dưới lầu.
Loại độ cao này, nếu nhảy xuống, sẽ tan xương nát thịt chứ?
Chết có cảm giác gì nhỉ? Trong nháy mắt hồn lìa khỏi xác? Hay giống như một giấc ngủ sâu, mất đi tri giác?
Thật ra chết không đáng sợ, Liễu Tư Dực bỗng nhiên cảm thấy những khoảnh khắc khi còn bé bị cha suýt nữa dìm chết, không đáng sợ như vậy.
Nếu như lúc đó chết ở trong lu nước, có lẽ sẽ không có đau khổ như bây giờ.
Nhưng cũng sẽ không gặp được Thiên Dục… Nếu như không có cô, chính mình còn đang trong dầu sôi lửa bỏng, có lẽ đã sớm không còn trên nhân thế.
Liễu Tư Dực rũ mắt, nhớ tới những đau khổ đã từng trải qua. Nàng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần như vậy, tại sao lại không thể chấp nhận thân thể tàn tạ của mình.
Để cho nàng tự sinh tự diệt thật tốt, nhưng Thiên Dục lại cố gắng như vậy, tại sao chứ? Không đáng!
Nàng có thể sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, có lẽ sẽ trở thành gánh nặng cả đời của Lăng Thiên Dục. Nàng muốn làm rất nhiều chuyện, muốn cho Lăng Thiên Dục toàn bộ dịu dàng, muốn vì Lăng Thiên Dục làm hết tất cả lãng mạn trên đời, nhưng hiện tại những thứ này toàn bộ vỡ vụn ở trong lý tưởng, trở thành hy vọng xa vời.
Còn không bằng chết trong những chuyện ngoài ý muốn kia, còn không bằng không bắt đầu đoạn tình cảm này, còn không bằng…
Những giả thiết này mang theo chút hối hận, giống như một con dao, gọt tim nàng, cắt thịt nàng.
Liễu Tư Dực giống như rơi vào một loại ma giật nào đó, tiếng cười của tên hề lại vang lên bên tai, nàng nắm tóc, vô cùng lo lắng phiền não, thậm chí cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Hoa Hồng, em muốn uống gì? Hồng trà bạch trà trà sữa cà phê?” Giọng nói của Lăng Thương Bắc vang lên, khiến Liễu Tư Dực giống như bị kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng người, nàng vuốt vuốt tóc, cố gắng giữ bình thường: “Hồng trà đi.”
“Được, em chờ một chút nha.”
Liễu Tư Dực lần đầu tiên tới nhà mình làm khách, tâm trạng Lăng Thương Bắc phức tạp, từng ảo tưởng qua vô số lần, thậm chí phán đoán qua cảnh tượng hai người sống cùng nhau, nhưng hiện tại mọi thứ đều thay đổi.
Hãy nghĩ về những gì đã xảy ra trong những tháng gần đây như một giấc mơ, dường như đã qua mấy kiếp.
Quá khứ có bao nhiêu thích, hiện tại liền có bấy nhiêu tiêu sái, từ thời khắc anh quyết định buông xuống, Lăng Thương Bắc liền cảm thấy thoải mái rất nhiều, có lẽ buông xuống mới là cách giải thoát duy nhất, cũng là mối quan hệ và khoảng cách tốt nhất giữa hai người.
Bông hồng đỏ này, vẫn là người phụ nữ không thể thay thế trong lòng anh, hiện tại vậy, tương lai cũng vậy.
Lăng Thương Bắc lục tung tìm trà, cũng không tìm được, nhịn không được chạy ra hỏi: “Hải Dụ, hồng trà cô tặng tôi để ở đâu?” Từ khi trong nhà bị Hải Dụ thu dọn, anh thường xuyên không tìm thấy đồ, có đôi khi bất đắc dĩ nửa đêm gọi điện thoại hỏi Hải Dụ.
Hải Dụ vừa cắt xong trái cây, nhìn anh một cái nói: “Trà đương nhiên ở phòng trà, ngăn thứ hai trong tủ là hồng trà.”