Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm - Chương 116
Edit: phuong_bchii
________________
Tân Nhiên đối với vết thương của mình làm như không thấy, lúc cứu người cho tới bây giờ đều là không màng đến an nguy của bản thân, trong quá trình bắt tội phạm cũng là dồn hết toàn lực. Không có vinh dự bẩm sinh và con đường thăng cấp phá lệ, tất cả đều là cô ấy dùng sinh mệnh và trách nhiệm đảm đương đổi lấy.
Sau khi cô gia nhập đội cảnh sát hình sự, bị vô số vết thương lớn nhỏ, mỗi lần đều cười trừ. Da thịt mu bàn tay dính vào nhau, chảy ra máu loãng, nhìn thấy mà giật mình, nhưng trong mắt cô ấy đây chỉ là “vết thương nhỏ” mà thôi.
Không biết tại sao, khi nghe cô ấy hời hợt nói về vết thương của mình như vậy, Hải Dụ không muốn nghe tiếp nữa.
Máu me u ám, cô ấy không hiếm thấy. Có lẽ bởi vì lại đi tới cái bến tàu này suýt chút nữa chôn vùi mình, quá khứ đủ loại bị gợi lên, hiện tại nghĩ lại vẫn là lòng còn sợ hãi.
Hải Dụ sẽ không quên bởi vì mình tuổi hơi lớn, phát dục khá tốt, suýt nữa bị súng bắn, lại mấy lần suýt chút nữa bị bức □□. Lúc trước, nếu không phải Liễu Tư Dực vài lần cầm lưỡi dao hướng về phía cổ, lấy cái chết uy hiếp, ba người các nàng không biết bị chà đạp thành bộ dạng gì.
Năm đó các nàng cũng sẽ mang chút thu nhập cho quán bar, ông chủ chỉ muốn tối đa hóa áp bức lợi ích, cũng không muốn cho các nàng chết, cho nên chiêu này mới có tác dụng.
Các nàng trải qua quá nhiều tối tăm, lần này sau kiếp nạn sinh tử, càng hiểu được quý trọng mọi thứ trước mắt.
Dưới sự sắp xếp của Kỳ Mộc Uyển, mấy người ướt sũng trước tiên tìm một chỗ thay quần áo, sau đó đến một bệnh viện tư nhân làm kiểm tra sức khoẻ.
May mà Lam Doanh bình an vô sự, Hải Dụ có chút bị cảm lạnh, vết thương ngoài của Tân Nhiên tương đối nghiêm trọng, thời gian xử lý ngoại khoa khá dài.
Bên ngoài phòng khám, có hai người lẳng lặng chờ, các nàng nghe nói người được cứu, từ một bệnh viện khác chạy như bay tới.
Liễu Tư Dực ngồi trên xe lăn, trông mòn con mắt.
“Chị Hải Dụ, hay là chị uống thuốc trước đi.”
Nàng nghe thấy giọng Lam Doanh đầu tiên, sau đó nghe thấy Hải Dụ nói: “Không sao, về dưỡng một chút, nghỉ ngơi một chút là khoẻ thôi.”
“Chị cũng không có ai chăm sóc, đến chỗ em đi.”
“Chị cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của em và Kỳ tổng.”
“Tôi cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Kỳ Mộc Uyển cực lực giải thích cho mình, ba người vừa nói vừa cười từ trong phòng khám đi ra, ngước mắt nhìn thấy Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực đứng cách đó không xa.
Nụ cười trên mặt Hải Dụ và Lam Doanh cứng đờ, trong nháy mắt, có một loại cảm xúc vừa phức tạp vừa thương cảm, kích động vừa vui vẻ xông lên đầu.
Hai người không hẹn mà cùng lao về phía Liễu Tư Dực, “Hồng Tâm!!” tựa như xa cách đã lâu gặp lại, khiến người ta kích động như vậy.
Liễu Tư Dực muốn từ trên xe lăn đứng lên, hai tay nàng chống chính mình mấy lần nhớ tới, cuối cùng bất đắc dĩ lại ngồi trở về.
Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, thật sự đủ rồi!
Nàng rất sợ sẽ mất đi Lam Doanh và Hải Dụ, nhiều năm như vậy thân như chị em, không ai hiểu giữa các nàng coi trọng nhau, không ai biết ràng buộc giữa các nàng sâu bao nhiêu.
Bất luận năm tháng thay đổi như thế nào, bất luận các nàng cuối cùng quay về nơi nào, ở bên cạnh ai, cũng sẽ không phai nhạt phần tình cảm phía sau này.
Liễu Tư Dực nhìn các nàng từng chút từng chút chạy về phía mình, hốc mắt trong nháy mắt ướt át, nàng không tự chủ được mà giang hai tay ra.
Hải Dụ và Lam Doanh đồng thời ngồi xổm xuống, ôm lấy nàng.
Vốn nên là vui mừng gặp lại, ba người lại đều ảm đạm rơi lệ.
“Em cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa, hu hu hu.” Lam Doanh khóc như một đứa trẻ, khoảnh khắc chìm trong nước kia, cô nàng nhớ tới rất nhiều thời gian vui vẻ, về Kỳ Mộc Uyển, về ba đóa kim hoa của các nàng, khi lưu luyến sinh mệnh, hồi ức đều là ngọt ngào.
Nhưng mà càng ngọt ngào lại càng chát, bởi vì đạt được nhiều, không bỏ được càng nhiều.
Ngay cả Hải Dụ cũng nghẹn ngào, các loại cảm xúc chen chúc trong lòng, đan xen vào nhau, khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tư Dực từ trong cơ thể tuôn ra, cô ấy vùi vào vai Liễu Tư Dực khóc nhè, cô ấy biết sau tai nạn này, quan tâm nhất vẫn là Lam Doanh và Hồng Tâm.
Chị em tốt cả đời này cắt không đứt, không bỏ xuống được.
“Chúng ta lại ở bên nhau.” Cô ấy nhịn không được nức nở.
Liễu Tư Dực ôm lấy các nàng, nước mắt chảy không ngừng, một câu nói không nên lời, chỉ là hai tay bất giác siết chặt. Cái gì cũng không muốn nói, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ muốn ôm một cái thật chặt, tựa như trước kia ôm nhau sưởi ấm, ôm đầu khóc rống như vậy.
Ba người, một người cũng không thể thiếu, vĩnh viễn không rời nhau.
Một chùm hào quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lăng Thiên Dục bên cạnh cúi đầu cười yếu ớt, nhìn các nàng ôm nhau mà khóc, thở dài một hơi thật sâu.
Lúc đó, hiện tại. Cực kỳ giống một giấc mơ.
Cô vì kế hoạch đoạt vị của mình, ôm tư tâm cứu các nàng. Vừa niệm lên, thay đổi cuộc đời người khác, cũng viên mãn cuộc đời của chính mình.
Đây là may mắn như thế nào, mới có thể thành toàn cho nhau.
Vận mệnh của ba đóa kim hoa nhiều thăng trầm, nhưng các nàng kiên cường sống sót, hơn nữa sống xuất sắc như vậy.
Kỳ Mộc Uyển cũng xúc động, khóe mắt cũng ngấn lệ, khuỷu tay cô ấy chọc Lăng Thiên Dục, nói: “Cảm ơn nha.”
“Cảm ơn cái gì?”
Khóe môi Kỳ Mộc Uyển mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã cứu ba cô gái tốt như vậy, còn thuận tiện tìm được người kết thúc tôi.”
“Kết thúc cậu? Lời này hơi sớm, cậu đã từng có tiền án.”