Hoàng Hôn Sa Trên Utopia - Chương 43
Mạnh Ly được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, nhưng sau cùng lại được chuyển đến phòng VIP dưới sự sắp xếp của Cận Chính Nguyên.
Khu vực VIP hoàn toàn yên tĩnh. Trái ngược với hai người đang đứng ở cửa là Mạnh Giang Quốc và Mạnh Tinh. Bởi vì có sự hiện diện của Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên nên Mạnh Tinh vốn luôn hống hách chẳng dám làm loạn. Chỉ bảo muốn vào gặp Mạnh Ly, nói vài câu với cô.
Tưởng Chiêu Anh nhìn Mạnh Tinh trước mặt, một khuôn mặt giống hệt Mạnh Ly. Thật lòng mà nói, thời điểm Mạnh Tinh xuất hiện, Tưởng Chiêu Anh cũng phải sửng sốt vài giây. Nếu như không tận mắt nhìn thấy Mạnh Ly đang nằm trong phòng bệnh thì bà ấy sẽ thực sự cho rằng người đứng trước mặt mình chính là Mạnh Ly.
Lúc trước đến tiệm mì hỏi cưới với Cận Thời Dược, Lưu Ngọc Cầm có nói rằng trong nhà vẫn còn một cô con gái lớn, bởi vì là song sinh nên trông rất giống nhau.
Tưởng Chiêu Anh không ngờ lại giống nhiều đến như vậy.
Đối diện với một khuôn mặt này, thật khó để không động lòng. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian Mạnh Ly đang hôn mê, bạn thân của Mạnh Ly là Phương Thiến đã đến và thuật lại toàn bộ sự việc. Cho biết gia đình đó xấu xa như thế nào, đối xử với Mạnh Ly khắc nghiệt ra làm sao.
Cũng bởi vì biết Mạnh Ly bị gia đình đối xử bất công trong nhiều năm, thái độ của Tưởng Chiêu Anh càng trở nên cứng rắn hơn khi đối mặt với Mạnh Tinh, không hề nể nang: “Con bé vừa mới tỉnh dậy, lúc này không nên làm phiền. Mong hai người về cho.”
Mạnh Tinh đang muốn lên tiếng thì có tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa.
Mọi người đồng loạt di chuyển tầm mắt, trông thấy Cận Thời Dược đang bước nhanh về phía này.
Anh vẫn mặc bộ đồng phục lúc nãy, chiếc áo khoác sẫm màu không thể nhìn ra dấu vết gì, nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm thành từng mảng đỏ, máu đã khô, quần áo cũng nhăn nhúm lôi thôi.
Khuôn mặt của người đàn ông tái nhợt, đôi mắt tối sầm. Một bộ dạng cực kỳ chật vật và tiều tụy, nào có còn dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên như ngày thường.
Mạnh Tinh cũng giật mình trước một Cận Thời Dược như thế này. Không tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là các vết máu rợn người trên quần áo của anh.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ khiếp vía.
Biểu cảm trên khuôn mặt Cận Thời Dược không mấy tốt đẹp, lông mày ẩn chứa sự tức giận. Anh sải bước đi tới, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào Mạnh Tinh, không chút khách khí: “Tự giác cút khỏi đây, đừng để tôi phải động tay.”
Vẻ mặt của Mạnh Tinh ngay lập tức thay đổi.
Cô ta không ngờ Cận Thời Dược vừa xuất hiện lại có thái độ hung hãn đến thế. Có lẽ bộ dạng bê bết máu của anh hiện tại quá đáng sợ, nên không hiểu sao lại khiến cô ta nhớ đến lời cảnh cáo lần trước ở Giang Thành: Lần này là vì gia giáo nên tôi chỉ lịch sự đổi chỗ ngồi. Nhưng nếu có lần sau, tôi cũng có thể lựa chọn vứt bỏ gia giáo của mình.
Mạnh Tinh hoảng hồn mà lùi lại theo bản năng.
Lúc này, Mạnh Giang Quốc lên tiếng: “Chúng tôi chỉ muốn nói vài câu với Mạnh Ly. Tôi là ba nó, chẳng nhẽ đến việc thăm con gái mình cũng không được sao?”
Cận Thời Dược cười lạnh: “Bây giờ mới nhớ ra cô ấy là con gái ông sao? Có phải đã quá muộn rồi không?”
Tưởng Chiêu Anh xem như đã hiểu rõ. Phàm là những chuyện liên quan đến Mạnh Ly, Cận Thời Dược sẽ hoàn toàn mất sạch lý trí.
Bình thường chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn thì Cận Thời Dược luôn khiêm tốn và nhã nhặn. Nào có bộc lộ một khuôn mặt thù địch như thế?
Rất rõ ràng, Mạnh Ly chính là điểm giới hạn của Cận Thời Dược.
Tưởng Chiêu Anh sợ Cận Thời Dược lại làm ra chuyện mất khống chế, vội vàng đứng chắn ở trước mặt Cận Thời Dược nhắc nhở: “Mạnh Ly nói muốn gặp con, con mau vào đi.”
Tưởng Chiêu Anh vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh, đẩy Cận Thời Dược vào trong.
Cận Thời Dược bước vào, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Mạnh Ly.
Lúc này, cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi nằm trên giường bệnh, dưới mũi gắn ống thở oxy và nhiều dụng cụ theo dõi khác nhau được nối với cơ thể. Mặt mũi người con gái trắng bệch không sắc hồng, cánh môi cũng nhợt nhạt, tựa như ngay cả việc chớp mắt cũng khó khăn.
Vậy mà thời điểm nhìn thấy Cận Thời Dược, cô lập tức nhoẻn miệng cười. Thậm chí còn nhẹ nhàng giơ tay về phía anh, rõ ràng đang rất suy yếu nhưng vẫn tỏ vẻ thoải mái: “Hi.”
Cô vẫn còn tâm trạng đùa với anh.
Cận Thời Dược vừa đau lòng vừa hạnh phúc, có phần bất lực cũng có phần tức giận. Cảm xúc như mớ tơ vò.
Cận Thời Dược bước tới.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Mạnh Giang Quốc: “Mạnh Ly, ba có chuyện muốn nói với con, chỉ nói vài câu thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con.”
Cận Chính Nguyên ngăn cản: “Đây là bệnh viện, mong anh chú ý tránh làm ồn.”