Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 86
Gã mặt sẹo vẫn luôn không xuất hiện làm hai vợ chồng lo lắng, Hoa Quốc lớn thế này, không biết gã ta đã trốn đi đâu, rồi liệu có xuất hiện lần nữa hay không.
Liệu gã có xuống tay với các con không?
Bọn họ lo lắng. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Bọn họ chỉ có thể để cặp song sinh coi trọng khóa học võ thuật, hơn nữa dạy hai đứa gặp được nguy hiểm nên tự cứu như thế nào, rồi nên phản kháng như thế nào, thậm chí phản sát.
Cuộc sống vẫn là phải tiếp tục.
Đầu năm 1983, Giang Cảnh Du trở về tham dự hôn lễ của chị họ Giang Nhược Kỳ. Người tham gia hôn lễ này không nhiều lắm, đều chỉ mời thân thích nhà mình mà thôi.
Đối phương là công nhân bên trong xưởng thực phẩm, nhà là ở Vương Gia Ao cách vách thôn mình, bên trên bên dưới đều có anh em, chuyện dưỡng lão trong nhà không cần anh ta nhọc lòng, nên đối phương đã đáp ứng về sau định cư ở thôn Thượng Trang, hộ khẩu cũng chuyển sang đây.
Tất cả đều hợp tâm ý vợ chồng Lưu Tuệ Chi.
Hơn nữa người này bằng tuổi Giang Nhược Kỳ, người vợ đầu sinh hai đứa con đều là con gái, người này tang vợ là bởi vì người vợ đầu triền miên giường bệnh, khám bác sĩ rất nhiều năm, năm kia mới qua đời, trong lúc cô kia bị bệnh người này vẫn luôn không rời không bỏ, điều này làm cho Lưu Tuệ Chi rất vừa lòng
Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đào rỗng gia sản để dưỡng bệnh cho vợ.
Nếu con gái mình kết hôn với cậu ta rồi về sau lại sinh một đứa con, bất kể nam nữ, cuộc sống này cũng sẽ không kém được đến đâu.
Về phần cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, bọn nó khăng khăng không muốn đi theo mẹ, mà là muốn ở lại nhà với ông bà nội.
Lưu Tuệ Chi vốn định để mấy đứa cháu cùng tới thôn Thượng Trang sinh sống, chỉ là mấy đứa nó cũng lớn, có ý nghĩ của chính mình rồi.
Lúc Giang Cảnh Du tới uống một ly rượu mừng nhìn hai lần, cô không có ấn tượng gì với người này, cô chưa từng tiếp xúc người này.
Đây là người mới chiêu vào mấy năm nay, thường là sẽ làm việc trong phân xưởng, cô chưa từng gặp thì chẳng có gì kỳ lạ.
Từ điều kiện mà xem thì hai người bọn họ khá xứng đôi.
Tham gia hỉ sự nhà chị họ xong rồi, cũng tới kỷ niệm ngày kết hôn của hai vợ chồng mình, mỗi năm Cố Hướng Hằng đều sẽ tặng quà cho cô, mỗi năm đều không lặp lại.
Năm nay anh tặng cô một cái con dấu mà tự anh điêu khắc, anh cố ý học với Giang Cảnh Đằng đó.
Trước đó dùng rất nhiều thời gian để luyện tập, thành quả cuối cùng cũng không tệ lắm.
Giang Cảnh Du thì lại tặng cho anh một cái chặn giấy, cũng là tự cô làm luôn. Không thể không nói, hai vợ chồng bọn họ rất là ăn ý.
Cô còn làm bánh kem, ở trong nhà làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Hai anh em cặp song sinh cảm thấy không chịu nổi, ăn cơm rồi liền sôi nổi nói phải làm bài tập, ở lì trong phòng không ra.
Đều là vợ chồng già rồi, đến mức đó hay không? Hai bé không ăn kẹo, chỉ cảm thấy sến rện.
Ngoài miệng thì “ghét bỏ”, nhưng hai anh em biết đây là chuyện tốt, bởi không phải tất cả cha mẹ trên đời đều có cảm tình tốt như vầy, có rất nhiều cặp vợ chồng như người lạ, còn có người thì lại như chú hai và thím hai tiền nhiệm vậy, không chung sống nổi luôn.
Cảm tình của cha mẹ càng tốt, bọn họ càng vui vẻ.
Cuộc họp thường niên năm 1983 xảy ra rất nhiều chuyện, trừ bỏ nạn hạn hán ở phương bắc ra, còn có rất nhiều chuyện khác.
Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du vẫn luôn hướng về phía trước, một người là làm đâu chắc đấy, một người cơ hồ là lấy tốc độ như bay vọt lên, đều sáng tạo thu nhập và thành tích làm người ghé mắt.
Điều này làm rất nhiều người hâm mộ, giống như Uông Nhu vậy.
Bà ta nhắc đến chuyện không thoải mái giữa bà ta và bên kia trước mặt một người bạn thân, hy vọng khu thương mại của đối phương đừng mua sắm hàng hóa của xưởng thực phẩm Hảo Vị, kết quả thì sao?
Không bao lâu sau, khi người kia hiểu biết được mức độ được hoan nghênh của những sản phẩm kia rồi, liền quăng những lời đã đáp ứng bà ta ra sau đầu.
Bà ta đi hỏi nghi ngờ, đối phương ngoài miệng tuy nói ngại quá, lại chẳng hề có ý muốn hủy bỏ.
Uổng phí cho bà ta cho rằng bọn họ là bạn bè, trên thực tế căn bản là không phải!
Bà ta bị làm cho chán nản.
Thế mà không có chỗ nào để bà ta có thể cản tay được.
So sánh với bà ta, cuộc sống của Giang Nguyên Đồng lại rất thảnh thơi.
Ông cụ vẫn nhiệt ái với cái hoạt động câu cá như cũ, cầm lấy cần câu âu yếm của ông cụ mà chạy khắp nơi, lại còn gặp lại được mấy người bạn già từ nước ngoài chạy về.
Đã trở lại rất tốt nha, Giang Nguyên Đồng và người nào đó trước kia còn từng có chút không thoải mái, nhưng giờ thấy bộ dáng tóc bạc trắng đầu của đối phương, trên cơ bản đều vứt chút mâu thuẫn kia ra sau đầu.
Nói nói cười cười, rất vui vẻ, ngẫu nhiên sẽ có người nói đến Uông Nhu.
Trước kia mọi người đều ở tỉnh thành, trong cái vòng này mọi người dù cho không có giao tình gì thì cũng nhận biết nhau.
Hiện tại lại nói tiếp, chính là thổn thức.
Lúc Giang Nguyên Đồng không có mặt, bọn họ sẽ nhắc tới: “Không nghĩ tới bà ta sẽ làm như vậy.”
“Lão Giang là lòng dạ đủ rộng lượng, chứ đổi thành tôi, phỏng chừng phải bị bà ta tức chết.”
“Hiện tại sức khỏe Nghiêm Chúng Thanh không tốt lắm, về sau bà ta sẽ thế nào còn chưa biết đâu.”
“Chính thất của Nghiêm Chúng Thanh thế lớn.”
“Nghiêm Chúng Thanh cũng là dựa vào nhà vợ của ông ta mới có thể một lần nữa đứng lên.”
“Phi, không biết xấu hổ……”
Mấy cái đó Giang Cảnh Du đều biết, chẳng qua cô chưa từng đặt nhiều lực chú ý của mình lên mấy chuyện vặt vãnh này.
Cô chuẩn bị qua sang năm sẽ từ chức, tất nhiên là phải chuẩn bị bàn giao cho tốt.
Cô ủy quyền như vậy, cộng thêm hành động bồi dưỡng người nữa, làm không ít người đều mơ hồ, Giang Cảnh Đằng tìm một thời gian đi hỏi cô, “Chị, chị như này là muốn làm cái gì?”
Anh ấy ở ngay trong xưởng, rất nhiều chuyện không có khả năng giấu được anh ấy, mà Giang Cảnh Du cũng không hề có ý muốn giấu diếm.
Cô nói ra tính toán của mình, Giang Cảnh Đằng ngây ngẩn cả người, không dám tin tưởng: “Chị thế mà tính toán xuống biển?”
Sau đó anh ấy trầm mặc, bởi vì chính anh ấy đã thấy những người tự mình đi kinh doanh kia, thu nhập một tháng cao đến thế, làm anh ấy nhìn cũng có chút đỏ mắt, trên báo từng bước từng bước có vạn nguyên hộ xuất hiện, ai nhìn thấy mà không đỏ mắt chứ?
Nhưng mà từ chức nha, làm vậy là cáo biệt với phần công việc ổn định này, về sau nếu mà xảy ra tình huống thế nào, còn có thể trở về sao? Khi lại trở về có còn vị trí không?
Giang Cảnh Đằng không biết.
Anh ấy xác thật là có quen vài người xuống biển, phần lớn đều thành công, thu nhập phải nói là tăng rất nhiều lần, còn có không ít người là đám nhị đại có quan hệ và có nhân mạch, bọn họ có đôi khi thậm chí chỉ dùng một tin tức là có thể kiếm được từng bó tiền to.
“Chị, không thể tạm thời ngừng chức sao?”
Giang Cảnh Du lắc đầu: “Không cần thiết.”
Giang Cảnh Đằng: “Vậy nếu có chuyện gì, có phải sẽ mặc kệ bọn em không?”
Anh ấy ai oán: “Nếu mà gặp được vấn đề gì, chị không lo lắng sao?” Cái xưởng này có thể nói là một tay chị gái nuôi lớn, phế đi không biết bao nhiêu tâm lực đó.
Nuôi con cũng không nhất định phí tinh lực nhiều như nuôi cái xưởng này đâu.
Giang Cảnh Du: “Đã chiếm cứ ưu thế lớn đến vậy mà sẽ còn đi lối rẽ được, chị còn có thể làm sao đây?”
Giang Cảnh Đằng nghẹn lời.
Tình hình của bọn họ hiện tại đúng thật đang rất là tốt.
Chỉ là dù cho chị gái không muốn tiếp tục làm ở chỗ này nữa, nhưng mà chị có thể tiếp tục lên trên: “Chị không muốn giống như là anh rể sao?”
Giang Cảnh Đằng có tin tưởng với chị: “Nếu mà chị có thể giống với anh rể, cũng sẽ là một vị quan phụ mẫu rất tốt.”
Giang Cảnh Du lắc đầu: “Em quá xem trọng chị rồi.”
Giang Cảnh Đằng: “Đây không phải xem trọng.”
Giang Cảnh Du: “Không phải điều chị mong muốn.”
Khuyên vài lần rồi, thấy chị gái vẫn là sơ tâm không thay đổi, Giang Cảnh Đằng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận: “Chị, chị muốn kinh doanh mảng nào?” Chị gái không phải là người mà anh ấy muốn khuyên là có thể khuyên được.
“Vẫn là bên mảng thực phẩm.”
Cái này thì Giang Cảnh Đằng không ngoài ý muốn: “Em có thể hỗ trợ cái gì không?”
Giang Cảnh Du: “Đương nhiên là có, có không ít nguyên vật liệu chị sẽ mua sắm từ trong thôn mình.”
Giang Cảnh Đằng hiểu rõ, lại hỏi: “Chị à, chị từ chức, vậy chức vị của chị là ai lên làm?”
Giang Cảnh Du cười: “Cái này thì chị nói không tính.”
Giang Cảnh Đằng: “Chị có quyền đề cử mà đúng chứ? Chị đề cử ai?”
Anh ấy cũng không khách sáo: “Em có hy vọng chứ?”
Giang Cảnh Du lắc đầu: “Với quan hệ của chúng ta, chị đề cử ai cũng không thể đề cử em được. Em biết đó, mấy vị xưởng trưởng và phó xưởng trưởng đều ở trong danh sách chờ tuyển, cho nên em hãy biểu hiện cho tốt vào đi.”
Giang Cảnh Đằng hùng tâm tráng chí: “Chị, em biết rồi.”
Giang Cảnh Du: “Đúng rồi, chuyện này còn chưa có nhanh vậy đâu, em không cần phải nhắc tới trước mặt người nhà, chờ khi không quá bận, chị sẽ đi nói.”
Giang Cảnh Đằng đáp ứng rồi: “Đúng rồi chị, chức vị đại đội trưởng trong thôn thì sao?”
Giang Cảnh Du: “Chị lui rồi, dựa theo danh vọng với người trong thôn thì hẳn là phó đội trưởng Giang Quốc An.”
Giang Cảnh Đằng cũng không ngoài ý muốn với người được chọn này: “Anh ấy là người công chính, rất thích hợp.”
Vào tháng 9 năm này, cả nước thi hành đánh nghiêm, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng đều cố ý dò tìm trên danh sách đối tượng đánh nghiêm ở những khu vực khác, kết quả là không có tìm được gã mặt sẹo và tiểu đệ của hắn ta.
Một đợt đánh nghiêm này là chưa từng có:
Có vài người tội vốn không đến mức chết đã bị phán tử hình.
Có vài người vốn chỉ cần tù mấy năm nhưng bị phán 20 năm.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí xã hội vì việc này mà chợt trong hơn.
Cố Hướng Hằng bận đến mức chân không chạm đất.
Bận bận rộn rộn qua đi, liền đến năm 1984.
Giang Cảnh Du nói với người trong nhà trước khi cô chính thức từ chức.
Quyết định của cô làm mọi người không thể tưởng tượng.
Lúc mà cô vừa mới nói ra, Diệp Hồng Tú á một tiếng, cho rằng bà đã nghe lộn rồi, thẳng đến khi con gái bà lặp lại lần nữa.
Nhìn thần sắc nghiêm túc của con gái, Diệp Hồng Tú xoa xoa lỗ tai mình, ngơ ngẩn nhìn con.
Mấy năm nay quốc gia thay đổi quá lớn, mọi người cơ bản đều có thể lấp đầy bụng, cũng theo đuổi những thứ khác ngoại trừ những món có thể lấp đầy bụng.
Thôn Thượng Trang có thể từ từ một cái thôn bần cùng rất chi là bình thường ở trong núi, biến thành một cái thôn mà nhà nhà đều có được căn nhà tốt, ăn được lương thực tinh và thịt thà này, con gái bà là công thần.
Bọn họ đều xem con là điều kiêu ngạo.
Nhưng mà hiện tại con bé nói muốn từ chức?
Hốc mắt Diệp Hồng Tú đỏ lên: “Vì sao vậy? Con chịu ấm ức gì sao? Có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà.”
Giang Cảnh Du chậm lại ngữ điệu: “Mẹ, con không có chịu ấm ức gì, đây là quyết định đã qua suy nghĩ cặn kẽ của con.”
Diệp Hồng Tú không thể lý giải.
Cuộc sống đang êm đẹp như này, như nào lại không muốn tiếp tục chứ? Như bây giờ không tốt sao?
Bà vỗ vỗ người đang ngồi bên cạnh, Giang Minh Trí cũng theo sát mà phát biểu cái nhìn của ông: “Cảnh Du, con đừng có xúc động nha, vì sao con lại muốn từ chức?”
Giang Cảnh Du: “Con cảm thấy chuyện mình làm hiện tại đã được rồi, tiếp theo đây dù không có con, chỉ cần mọi người không làm việc gì ngốc, mọi chuyện cũng đều có thể được làm rất tốt, nên con muốn dựa theo tâm ý của mình làm chút chuyện khác.”
Diệp Hồng Tú: “Tự mình làm? Đó không phải là làm hộ cá thể sao?” Bà há to miệng: “Làm hộ cá thể, thật sự được sao? Nếu mà lỗ thì phải làm sao đây?” Trừ cái đó ra, mọi người cũng khinh thường những người làm hộ cá thể nữa.