Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 90
Những ngày trong kỳ nghỉ hè năm nay của cặp song sinh thật sự rất phong phú, nghe tin chị họ của mình đã thi đậu vào đại học, chuẩn bị mời người trong nhà tụi hội với nhau cùng mở tiệc mừng thi đậu, mời bọn họ trở về dự, hai anh em đáp ứng liền.
Hơn nữa bởi vì làm ở đây bọn họ có tiền lương, tiền này có ý nghĩa khác với tiền tiêu vặt ba mẹ đưa cho nữa, bọn họ chuẩn bị mua chút quà về tặng cho người nhà.
Chị họ thi đậu đại học tất nhiên cũng có một phần quà rồi.
Và tất nhiên những món hai anh em bọn họ mua không phải thứ gì quá đáng giá. Cố Thịnh mua một con heo đất tinh xảo, Cố Hi thì mua chuông gió làm từ vỏ sò.
Cố Hi rất thích loại chuông gió ấy, gió thổi qua là sẽ leng ka leng keng rung động, và khi rảnh rỗi, cô nàng có thể đứng phía dưới chuông gió ngắm thật lâu.
Trần Oánh vẫn đặt bàn ở quán ăn tư nhân đã từng ăn hồi làm tiệc thi đậu đại học cho Trần Thiên Hữu, cái quán ăn ấy hiện tại nhân khí càng thêm tràn đầy.
Cố Hướng Hưng cũng tới, hắn ta rất vui vẻ, nhìn bộ dáng tiền đồ kia của con gái thì cảm khái mười phần.
Hai đứa con liên tiếp thi đậu đại học làm hắn ta có sự tin tưởng chưa từng có với chính mình: “Nếu mà khi trước nhà không có nghèo đến vậy, nếu mà chúng ta có thể đi học, anh hẳn cũng sẽ là hạt giống học hành giỏi, Thiên Hữu với Thiên Tình chính là giống anh, ba anh em nhà họ Cố chúng ta, anh cả và em gái đều có văn bằng đại học, cái này liền nói lên rằng nhà chúng ta có mạch văn.”
Cố Hướng Hỉ nhìn hắn ta: “Anh hai, nếu mà anh muốn học tập thì bây giờ cũng có thể đi học.”
Cố Hướng Hưng lại không cho là đúng: “Anh cũng đã cái tuổi này rồi, nếu mà Thiên Hữu kết hôn sớm, không chừng anh cũng đã làm ông nội, vậy mà anh còn đi học nữa là làm người ta chết cười.”
Cái từ ông nội kia làm người đang ngồi đây đều sửng sốt một chút, Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du tỏ vẻ bọn họ không chấp nhận nổi cái từ đó, sao nó đột nhiên lại có thể vẽ dấu bằng với bọn họ được? Bọn họ còn rất trẻ tuổi.
Nhưng mà Trần Oánh thì thật lại không có phản ứng gì mấy với cách xưng hô đó, bởi cái tuổi này của Thiên Hữu nếu kết hôn sớm thì sớm đã có thể để chị ấy bế cháu nội, nhưng không phải con trai phải vào đại học à, mà đã vào đại học tất nhiên phải lùi lại thời gian chờ kết hôn.
Điều kiện tìm bạn đời của sinh viên với học sinh cao trung có thể giống nhau được sao?
Chị ấy tức giận: “Chỉ có anh biết tự thiếp vàng lên mặt mình thôi, hai đứa nó có thể thi đậu đại học là do chính các con tự nỗ lực.”
Thiên Hữu còn học lại một năm kìa.
Một năm đó con trai trên cơ bản đều nằm trên bàn vùi đầu khổ học, con trai nỗ lực cỡ nào, chị ấy hiểu rõ ràng nhất.
Hắn ta chỉ một câu nhẹ bay bay như thế, vậy mà đã kéo công lao về đến trên người hắn ta? Tưởng bở!
Trần Thiên Hữu cũng coi như không nghe thấy, nhìn em gái, rất tự hào: “Về sau đến trường phải học tập cho giỏi, cơ hội này không dễ có được, đừng lãng phí.”
Trong giọng nói của Thiên Hữu mang theo một chút hâm mộ, bởi trường học của em gái tốt hơn của anh chàng, chắc chắn có thể học được càng nhiều hơn. Thật là đáng tiếc, ở phương diện học tập này mình không có thông suốt bằng em gái, anh ấy vẫn là phải học lại một năm mới thi đậu.
Anh ấy còn dặn dò em gái: “Em lên tới đại học là để học tập, đừng có đi lại quá thân cận với các bạn học nam kia, phải học tập cho tốt vào.”
Cố Hướng Hỉ có ý kiến bất đồng: “Ở trong trường thì học tập là quan trọng nhất, điểm ấy đúng không sai, nhưng nếu mà thật sự gặp được người hợp tâm ý lại chơi thân nữa thì cũng đừng cái gì cũng mặc kệ, cô với dượng của con chính là quen nhau lúc học đại học đó, hai người cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ, chờ đến khi tốt nghiệp liền thuận lý thành chương mà kết hôn, không tốt sao?”
Dương Khánh cảm thấy Cố Hướng Hỉ nói có đạo lý, mà cũng không có đạo lý: “Cái đó không thể nói vậy được, giờ tốt nghiệp đại học rồi được phân phối việc làm, nếu mà xui xẻo là địa phương được phân phối việc làm khác nhau, vậy thì sinh sống thế nào?”
Trần Thiên Tình đỏ mặt: “Aiya, mọi người nói cái này làm cái gì, con sẽ không hẹn hò, con là đi học!”
Cố Hướng Hỉ trừng mắt nhìn Dương Khánh: “Nếu mà biết đó là một đôi, các thầy cô phân phối còn có thể không bận tâm sao? Với lại chính mình cũng có thể chủ động tranh thủ, chủ yếu vẫn là mọi người đều muốn lưu lại một chỗ. Nếu lại vô dụng nữa, địa phương phân phối cho không lý tưởng, còn có thể điều động. Nếu mà không điều động được, vậy không có con đường khác để đi à? Lúc này với cái hồi của vợ chồng mình khác nhau.”
Cố Hướng Hỉ lại nhìn về phía cháu gái: “Thiên Tình à, nếu mà con đi tỉnh thành, con đừng để thành tích của mình rơi xuống, về sau đại khái suất là con sẽ lưu lại tỉnh thành, bên kia cũng có nhiều cơ hội việc làm nữa, có không ít cương vị tốt, nhưng mà con cũng phải biểu hiện cho thật tốt.”
“Mỗi năm nhân số tốt nghiệp đều có nhiều đến vậy, người biểu hiện ưu tú tất nhiên có thể đến những nơi càng tốt.”
Trần Oánh: “……”
Nghĩ đến con gái trong tương lai đi học đại học ở tỉnh thành, về sau chắc hẳn sẽ đi làm ở bên kia, rồi lập gia đình ở bên kia luôn, tươi cười trên mặt chị thu lại một chút.
Nếu có thể, chị ta hy vọng con gái ở lại bên cạnh mình.
Chị ta lại nhìn về phía con trai: “Nếu mà lúc con đi học thấy được ai hợp tâm ý, con cũng có thể làm quen với đối phương một chút, nói không chừng chính là người một nhà. Chờ con lưu lại thành phố được rồi, mẹ về sau cũng có thể đi theo hưởng phúc, đi lên thành phố qua ngày lành.”
Trần Thiên Hữu đỏ mặt: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy.” Anh chàng chạy nhanh nói lảng sang chuyện khác, bắt đầu trò chuyện với cặp song sinh: “Hai đứa cũng sắp lên lớp 12 rồi, muốn thi vào đại học nào?”
Về điểm này thì trước đó hai anh em cũng đã nghĩ kỹ rồi: “Bọn em muốn đến thủ đô.”
Câu đó làm Trần Oánh hoảng sợ: “Đi thủ đô xa đến vậy à.” Con trai đi vào trong thành phố thôi chị ta đã cảm thấy canh cánh trong lòng, này đây nếu mà đi thủ đô thì chị ta cũng không dám nghĩ nữa.
Chị ta nhìn về phía Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng: “Hai anh chị yên tâm để mấy cháu đi đến nơi xa như vậy để đi học luôn, cũng không có người chăm sóc nữa, tuổi hai đứa còn chưa lớn đâu.”
Cố Hướng Hưng trợn trắng mắt: “Tóc dài kiến thức ngắn, có thể vào đại học ở thủ đô là chuyện vinh quang đến cỡ nào.”
Giang Cảnh Du cười: “Có người chăm sóc, cậu út của hai đứa nhỏ đang ở thủ đô đó, còn có điện thoại nữa, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại về là được, ngồi máy bay một chuyến bay qua đó cũng không cần hao phí quá nhiều thời gian.”
Trần Oánh nhớ ra rồi: “Đúng rồi, hai đứa nó còn có người cậu út đang ở thủ đô, em nhớ rõ cậu ấy là đi du học ở nước ngoài về nước đúng không? Hiện tại đang làm gì vậy?”
Giang Cảnh Du: “Hiện tại nó đang làm ở bộ ngoại giao, còn cụ thể làm cái gì thì chị cũng không phải rất rõ ràng.”
“À à, vậy à, là người có năng lực nha.” Trần Oánh không quá lý giải, nhưng không ảnh hưởng chị ta biết người cậu út kia ghê gớm đến cỡ nào.
Xuất ngoại du học đó, chỉ nghe thôi liền thấy rất xa.
Trần Thiên Tình thì lại là hâm mộ mà nhìn cặp song sinh.
Lúc điền nguyện vọng, Trần Thiên Tình cũng có nghĩ tới chuyện đến thủ đô, hoặc là đi thành phố lớn khác, nhưng mà mẹ bọn họ đều không đồng ý.
Cố Hướng Hưng cười ha hả nhìn cặp song sinh: “Hai đứa cố gắng lên, còn có 1 năm nữa, lại kiên trì thêm một năm nữa, cũng tranh thủ thi được đến đại học tốt như là cậu út của tụi con luôn.”
Hắn ta biết thành tích của hai đứa con đã thi đậu đại học của mình so ra kém hai đứa nhỏ nhà anh cả, thành tích của Thiên Hữu vẫn luôn không trên không dưới, tới giai đoạn sau nó mới phấn khởi lên, mà vì cơ sở kém cho nên dù có học lại cũng không có thay đổi quá lớn. Mà con gái hắn ta thì về phương diện cơ sở lại càng tốt hơn, hai năm cuối cùng phấn khởi xông về phía trước, không cần học lại, thi đậu đại học tốt hơn anh trai của nó nhiều.
Nếu con gái hắn ta có thể thi được lên thủ đô cũng rất không tồi, nói ra ngoài, người khác đều phải xem trọng liếc mắt một cái.
Dương Khánh cũng rất cảm khái, thấy mấy đứa nhỏ bên nhà mẹ đẻ của vợ thiệt là một đứa lại một đứa lợi hại.
Nhà Dương Khánh nhiều anh chị em, nhưng mà anh ấy là người duy nhất trong các anh em có thể học được vào đầu, rồi lại được đề cử lên đại học.
Nếu không phải cái niên đại đặc thù kia càng chú trọng xuất thân hơn, anh ấy không nhất định có thể chém giết ra được kỳ thi đại học.
Về phần đời tiếp theo, từ trước mắt mà xem, mấy đứa con nhà anh chị em của Dương Khánh cũng không có đứa nào học hành đặc biệt thông minh
Có phải trước kia anh ấy đã hơi quá lơ là rồi không nhỉ? Quay đầu lại quan tâm chuyện học hành của tụi nó nhiều chút đi.
Đối mặt với lời cổ vũ của chú hai, Cố Thịnh: “Sẽ ạ.”
Cố Hướng Hưng: “Vậy là được rồi. Nếu mà Thiên Tình con cũng điền nguyện vọng ở thủ đô thì hay rồi.”
Trần Oánh trực tiếp thay đổi sắc mặt: “Việc này không cần anh quản, con nó đi nơi xa như thế, lỡ mà xảy ra chuyện anh chạy đến kịp sao? Đừng có đang không có việc gì lại đi tìm việc!” Chị ta là không nỡ để các con chạy xa đến vậy, nếu mà phải vậy thì chị ta tình nguyện tụi nó đừng có thi tốt đến vậy.
Cố Hướng Hưng hừ hừ: “Nếu mà Gia Bảo có thể thi đậu tới thủ đô, chờ nó đi làm rồi, tôi liền đi theo nó qua đó hưởng phúc. Cô đấy, chính là không biết sinh hoạt.”
Trần Oánh biến sắc mặt: “Cái này không liên quan gì đến anh!”
Cố Hướng Hằng cùng Giang Cảnh Du liếc nhau: “……”
Cứ cảm thấy hơi bị không quá thích hợp.
Trần Thiên Hữu nghe mà nhíu mày, anh ấy không muốn thảo luận cái đề tài ấy tiếp nữa, mà bắt đầu nói cho em gái cần phải chú ý cái gì khi ở đại học.
Trần Thiên Tình: “Anh, em biết rồi.”
Giang Cảnh Du: “Nếu ở tỉnh thành mà gặp phải vấn đề gì cũng đừng có tự nghẹn một mình, biết nhà cậu cả ở đâu rồi đó.”
Trần Thiên Tình đã từng đi qua nhà Giang Cảnh Đằng rồi.
Trần Thiên Tình cười cười: “Nhớ rõ, nhà máy lớn đến vậy mà.”
Cô nàng lại hỏi cặp song sinh: “Sau bữa nay có còn về đặc khu không?”
Cố Thịnh: “Không về, bọn em sang bên chỗ ông cố ngoại ở vài ngày, sau đó liền khai giảng.”
Cố Hi: “Chờ sang kỳ nghỉ hè tiếp theo lại đi ạ.”
Kỳ nghỉ hè tiếp theo, chính là kỳ nghỉ hè khi đã thi đại học xong ấy.
Cố Hi còn mời chị họ: “Nếu mà chị có muốn đi, còn có thể đi ra bờ biển dạo một chút, nhặt chút vỏ sò nữa.”
Trần Thiên Tình rất thích cái chuông gió vỏ sò mà Cố Hi tặng cho mình, nghe thấy em họ nói như thế thì đôi mắt lập tức sáng rỡ lên, nhìn về phía Giang Cảnh Du: “Bác gái, có được không ạ?”
Giang Cảnh Du: “Đương nhiên được rồi, bác chỉ có hoan nghênh thôi.”