TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Không Xứng - Chương 2

  1. Trang chủ
  2. Không Xứng
  3. Chương 2
Prev
Next

“Báo mới.”

Trầm Khánh Khánh còn chưa ngồi xuống, đã bị người ta ném xuống một tờ báo giở sẵn.

“Xem chưa?”

“Chưa.” Trầm Khánh Khánh vẻ mặt mệt mỏi, chậm chạp mở tờ báo ra, đập vào mắt chính là ảnh chụp cô trong lễ trao giải tối qua, chiếc cúp ánh vàng rực rỡ bên cạnh và nụ cười như ý hiếm thấy của cô.

“Sau khi nhận giải, không thấy bóng dáng nữ diễn viên, để một mình quản lý Phi Lâm đứng ra ngăn cản phóng viên tới gần bữa tiệc chúc mừng, giải thích một chút đi, diễn viên của tôi!”

Trầm Khánh Khánh liếc mắt nhìn tin tức trên tờ báo, chẳng qua là ngợi khen diễn viên mới như thế nào, cảng Victoria phong cảnh ra sao, bức ảnh trên tờ báo thật ra cũng không tồi, vừa khéo chụp ở góc 45 độ mà cô thích nhất, cô vẫn cảm thấy từ góc độ này, nhìn cô xinh đẹp nhất, mất đi một phần cứng cỏi, hơn vài phần phong tình quyến rũ. Về phần những tờ báo khác thì na ná như nhau, tiêu đề đều là sau lễ trao giải không thấy bóng dáng diễn viên xuất hiện ở tiệc chúc mừng, mà ngay cả khi chụp ảnh cùng ảnh đế [1] cũng vắng mặt, người quản lý nói là do quá mệt mỏi, tâm tình lại kích động, nên thân thể không được khỏe liền quay về khách sạn nghỉ ngơi.

[1] Ảnh đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

“Tối qua Ted phát điên rồi, ít nhất em cũng phải nói trước với anh ta một tiếng!”

Trầm Khánh Khánh không cho là đúng. Cô đặt tờ báo sang một bên, thuận tay cầm ly cà phê nhàn nhã uống một ngụm, mới nói: “Chẳng qua tôi chỉ thử khả năng ứng biến của anh ấy, xem ra cũng không tệ lắm.”

“Hừ.” Phía bên kia lạnh giọng khinh thường nói: “Anh ta đã sớm là quản lý vàng, tất nhiên biết thế nào là tùy cơ ứng biến.”

Trầm Khánh Khánh gật đầu cho có lệ: “Như vậy, bất kỳ trường hợp nào anh ấy đều có thể xử lý tốt thôi!”

Đối phương gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn: “Đừng trốn tránh vấn đề của tôi.”

“Việc riêng.” Trầm Khánh Khánh nói ngắn gọn, rõ ràng.

Ánh mắt đối phương hơi u ám, thế nhưng từ trước đến nay ánh mắt anh ta đều âm trầm bất định, Trầm Khánh Khánh đã tạo thành thói quen không nhìn vào ánh mắt ấy nữa rồi, buộc lại mái tóc dài, nói: “Chúng ta đã thỏa thuận, khi tôi ký vào giấy bán mình, anh cũng không xen vào việc riêng của tôi, sếp à, anh quên rồi sao?”

Phía bên kia lại trầm mặc, chậm rãi nói: “Liễu Liễu nói muốn gặp em, đêm nay em ở lại đây đi.”

Đây không phải là hỏi, mà là mệnh lệnh. Trầm Khánh Khánh vô cùng tao nhã từ trên ghế đứng lên, đi tới cửa, mở cửa, đóng cửa, từ đầu đến cuối chưa cho một chữ trả lời thuyết phục.

Người bên bàn làm việc nhìn chằm chằm cánh cửa khép lại một lúc, sau mới khôi phục lại vẻ chuyên chú vào đống giấy tờ trên bàn.

“Bà cô của anh ơi, em định hành hạ xương cốt già nua của anh đấy hả?”

Trầm Khánh Khánh liếc mắt nhìn Ted bên cạnh đang giả bộ lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Xương anh rất cứng, không mệt chết được đâu. Anh bớt nói nhảm đi, lịch trình hôm nay đâu?”

Ted nghiêm túc lại một chút, lục máy tính xách tay ra, không tình nguyện nhìn vào màn hình lớn LCD thông báo: “Có rất nhiều phóng viên muốn hẹn phỏng vấn, nhưng anh biết em không thích, nên anh đều giúp em từ chối rồi! Cho nên chiều nay chỉ có một sự kiện cắt băng, còn buổi tối tham gia một bữa tiệc từ thiện. Còn có, tới bây giờ, cả lịch trình, nội dung đều ở bên trong, đại khái là có khoảng tám kịch bản phim đưa đến, kịch bản cũng đều đã nhận. À, đạo diễn Lí Chí Vân có một dự án phim truyền hình, thật ra xem hay không cũng không sao, mấy bộ phim điện ảnh trong này phần nhiều đều là dự án chế tác lớn, bây giờ em chỉ cần tập trung quay phim “Tuyệt đại phong trần”, nên có thể chọn một bộ để quay vào sáu tháng cuối năm…”

Trầm Khánh Khánh xoa cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh gửi kịch bản phim gửi đến nhà em, tối về em sẽ xem.”

Ted ngẩn mặt ra, hỏi: “Mạt Ly nói phim truyền hình có thể bỏ lại.”

“Em nói chưa rõ à?” Trầm Khánh Khánh lạnh lùng liếc Ted một cái.

Ted bật người về sau ra vẻ sợ hãi, coi cô như nữ hoàng, khúm na khúm núm nói:

“Không dám! Không dám! Anh sẽ cho người mang đến.”

Trầm Khánh Khánh bây giờ mới hài lòng quay đầu lại, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Bữa tiệc tối nay khoảng mấy giờ thì kết thúc?”

“6 giờ bắt đầu, anh nghĩ 9 giờ có thể kết thúc.”

Trầm Khánh Khánh nhíu mày: “Quá muộn, tìm cho em cái cớ, 7 giờ em sẽ rời đi.”

Khóe miệng Ted hơi run run: “Bà cô của anh ơi, đêm nay em là nhân vật chính đó…”

Trầm Khánh Khánh lãnh đạm hừ một tiếng, Ted lập tức im miệng, như bị người ta nện vào ngực đến hộc máu: “Xương cốt già nua của anh có thể duy trì được mấy năm nữa đây?”

Bên trong xe yên tĩnh lại, chiếc xe ô tô màu trắng vững vàng chạy nhanh trên đường lớn, ánh nắng tháng tư vẫn chưa gay gắt, xuyên qua cửa kính xe có thể lờ mờ thấy vật sáng trên trời, nhưng bị một tờ giấy lọc ánh sáng chặn lại, nên không còn sức mạnh. Bây giờ là giữa trưa, vẫn chưa đến lúc trời tối, chờ thêm buổi chiều, mặt trời mới có thể dần dần thu lại tầng ánh sáng đang rực rỡ, dần dần khuất lấp, rồi cuối cùng lặn ở phía tây.

Ban đầu mọc lên ở phía đông, cuối cùng là đêm đen thay thế.

Vòng tuần hoàn ấy, cũng giống như vòng tuần hoàn của một ngôi sao trong làng giải trí, từ một người vô danh tiểu tốt, sau đó như mặt trời lúc 7, 8 giờ sáng – từng bước quen mặt với khán giả. Cơ hội luôn luôn như vậy, nếu nắm bắt được liền trở thành ngôi sao chói mắt, địa vị cao tận bầu trời, nhưng cực thịnh tất suy, xinh đẹp tao nhã mấy cũng sẽ nhanh chóng tàn lụi, chỉ có người có năng lực mới có thể ở trên cao được vài năm, có vài người tưởng như sao đổi ngôi, nhưng cũng không thể thoát được quy luật ấy. Chẳng qua chỉ có vài người có thể kéo dài số mệnh, sống trong làng giải trí lâu hơn một chút.

Bây giờ giống như mặt trời giữa trưa, hào quang chói mắt, nhưng chưa phải rực rỡ nhất, cô không phải người oai phong một cõi như nhân vật ấy, cho nên, cô còn một đoạn đường rất dài, mà nó so với bước đầu khởi nghiệp cũng chẳng dễ dàng hơn bao nhiêu.

Tuy hiện tại thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rộng mở, nhưng khi thời vận đã tận, cũng vẫn dần dần biến mất, không thể định trước.

Nhưng Trầm Khánh Khánh cũng chẳng phải người dễ thỏa mãn như vậy, trong cái vòng luẩn quẩn này cô chỉ biết phóng tầm mắt nhìn xa hơn, cho dù có phải dùng hết thủ đoạn, cũng tuyệt đối không để lộ mưu đồ.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 2"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull