Mị Ảnh - Chương 1190
Ngày thứ hai, tất cả mọi người đều đến vô c*̀ng sớm. Khi Nghệ Phong và Băng Ngưng bước vào đại điện thì đại điện đã đầy ắp người. Những thứ lộn xôn do ngày hôm qua tranh đấu c*̃ng đều được thanh lý hoàn toàn sạch sẽ. Cho dù những điện trụ bị tổn hại do tranh đấu c*̃ng được chữa trị khỏi hoàn toàn. Cảnh vật giống như lần đầu tiên Nghệ Phong thấy đại điện.
Điều này khiến mọi người không khỏi cảm thán hiệu ứng làm việc c*̉a Lâm Lang thế gia, đồng thời c*̃ng hiểu rõ hơn một chút về Lâm Lang thế gia.
Khi mọi người đến đại điện đông đủ, nguyên bản cánh cửa điện to lớn bị đám thị vệ đóng dưới sự chỉ đạo c*̉a Lâm Thiên Uy.
Đến khi cánh cửa đại điện đóng hẳn vào, Lâm Thiên Uy tiến lên một bước nhìn những thiên chi kiêu tử này nói:
– Quy c*̉ trước đây là tỷ thí ba lần, chỉ là tình huống c*̉a các ngươi hiển nhiên không muốn lần lượt như vậy. Cuối c*̀ng ta quyết định dứt khoát thay đổi phương thức, bây giờ đóng cửa điện lại, các ngươi có thể tùy ý tỷ thí. Có thể tìm bất kỳ kẻ nào, vận dụng bất kỳ chiêu thức, thậm chí độc thuật.
Những lời này khiến mọi người ồ lên, thật không nghĩ ra điều kiện tỷ thí lần này buông lỏng như vậy…
– Ha ha, quy c*̉ c*̃ đã khiến rất nhiều người không thể phát huy toàn bộ thực lực, lúc này chúng ta đánh vỡ nó. Không có bất kỳ quy c*̉ gì, chỉ cần người là người đứng cuối c*̀ng thì chính là người chiến thắng.
Lâm Thiên Uy nhìn thoáng qua Nghệ Phong, suy nghĩ một chút lại nói tiếp:
– Đương nhiên, chuyện này phải nhờ vào thực lực c*̉a bản thân.
Nghệ Phong nghe câu nói đó liền kinh dị nhìn thoáng qua Lâm Thiên Uy, Lâm Thiên Uy làm vậy tức là đã phát hiện điều gì đó ở Nam tử Vương Tọa. Điều này c*̃ng khó trách, trước đây Nam tử Vương Tọa đã xuất hiện thoải mái ở địa bàn c*̉a Lâm Lang thế gia, người ta có phát hiện ra c*̃ng là điều bình thường…
Những lời đó ý tứ chính là không để cho Nghệ Phong mượn Nam tử Vương Tọa và khôi lỗi. Đương nhiên, Nghệ Phong vốn không dự định nhờ vào bọn họ, nếu như vận dụng bọn họ thì đám người kia căn bản không cần nhìn.
Nghệ Phong không để lộ dấu vết quay sang gật đầu với Lâm Thiên Uy, khóe miêng Lâm Thiên Uy c*̃ng hiện lên một tia tươi cười. Chỉ là đáy lòng lão c*̃ng nghi hoặc, đệ tử hầu hạ Nghệ Phong lúc trước nói cho hắn biết trong phòng Nghệ Phong có hơn một người. Hắn đã phái Lâm quản gia vào kiểm tra, thế nhưng không phát hiện được gì… Lâm Thiên Uy tự nhiên không tin chuyện đệ tử gia tộc lừa dối hắn. Vậy chỉ còn một loại khả năng, người kia có thực lực thấp nhất là Quân cấp.
Chuyện này khiến cho Lâm Thiên Uy nhớ tới khôi lỗi thuật c*̉a Liễu Nhiên. Đối với luyện hóa linh hồn, Liễu Nhiên cực kỳ có thủ đoạn, nếu như quả thật Nghệ Phong có một linh hồn Quân cấp giúp đỡ thì tỷ thí tiếp theo sẽ không còn ý nghĩa. Cho nên câu nói vừa rồi hoàn toàn là nói cho Nghệ Phong nghe.
– Chỉ cần là thực lực c*̉a bản thân các ngươi, các ngươi có thể thi triển mọi âm mưu quỷ kế… không có quy c*̉, chỉ có người chiến thắng cuối c*̀ng.
Lâm Thiên Uy dừng lại một chút, tiếp tục nói tiếp:
– Cửa điện vẫn sẽ đóng lại, chờ cho các ngươi tuyển ra người chiến thắng cuối c*̀ng mới thôi. Những người ở trong đó, ngoại trừ bị tai nạn chết ra thì cường giả Lâm Lang thế gia sẽ không nhúng tay vào bất kỳ sự tình gì. Cho nên những võ giả hiện giờ đang bị thương có thể rời khỏi đây.
Nói xong, Lâm Thiên Uy quét mắt qua đoàn người, hắn không phát hiện một ai rời khỏi. Điều này khiến cho Lâm Thiên Uy gật đầu, đối với kết quả trước mặt c*̃ng không ngoài ý muốn, dù sao c*̃ng là đại biểu kiệt xuất c*̉a các tông môn, nếu cứ rời khỏi như vậy, sợ rằng sẽ làm tông môn mất mặt.
– Tốt, nếu tát cả mọi người tham gia thì ta c*̃ng không nói thêm gì nữa. Mọi người nhìn về khu vực c*̉a cửa đại điện. Trong khu vực đó bất kỳ kẻ nào c*̃ng không được tranh đấu. Nếu như võ giả không kiên trì được hoặc bị thương muốn tu dưỡng đều có thể tiến vào khu vức đó. Đương nhiên, các ngươi đã đi vào khu vực đó thì sẽ không được phép chiến đấu thêm lần nữa. Cho nên ta tạm gọi khu vực kia là chỗ tránh nạn. Đây c*̃ng là khu vực bị đào thải, các ngươi phải nhớ rõ ràng… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Hiểu rõ.
Một ít võ giả gật đầu đáp.
– Ừm, ta biết trong các ngươi có rất nhiều tông môn có gút mắc với nhau, cho nên các ngươi cơ hội phát tiết. Thế nhưng chỉ được phép điểm đến mà thôi, nếu như đã vào khu vực kia mà còn ai dám ra tay thì ta sẽ tự thân xuất thủ đối phó hắn.
Lâm Thiên Uy nói như chém đinh chặt sắt.
Thấy mọi người không có lời nói phản bác, lúc này vẻ mặt Lâm Thiên Uy mới chuyển sang nhu hòa…
– Được rồi. Ta đã nói cho các ngươi nhiều như vậy. Ta biết rất nhiều người trong các ngươi đã chờ cơ hội này, cho nên các ngươi có oán báo oán, có thù báo thù đi thôi.
Lâm Thiên Uy nói xong liền lui ra ngoài.
Những tông môn này rất nhiều, trong đó có rất nhiều tông môn tích lũy mâu thuẫn sâu đậm. Lần hội tụ này vừa lúc có thể đè ép đối phương, tự nhiên sẽ không ai bỏ qua.
Ví dụ như Nghệ Phong đụng độ người Kim Ưng Tông, chắc chắn hắn sẽ hạ thủ vô c*̀ng tàn nhẫn. Lâm Lang thế gia c*̃ng vì nguyên nhân này mà cố ý tạo thành một khu vực… Dù sao đến lúc đó mất chân mất tay c*̃ng rất nhiều. Tuy nói không quan hệ với Lâm Lang thế gia thế nhưng c*̃ng rất khó ăn nói. Các lần Tụ Hội đều có một ít người bị đứt chân đứt tay trở về, thậm chí đi nửa đường còn tắt thở, có thể tưởng tượng sự tàn khốc bên trong.
Nghệ Phong quan sát mọi người một phen, muốn tim ra Kim Ấn Bộ để giải quyết tên gia hỏa này trước. Thế nhưng hắn muốn tìm một người trong mấy trăm người c*̃ng mất không ít thời gian, dù sao hiện giờ tên hỗn đản đó đang ẩn nấp khỏi hắn.
– Trận chiến đầu tiên bắt đầu từ lúc chúng ta đi…
Trong lúc Nghệ Phong đang sốt ruột muốn tìm Kim Ấn Bộ thì một thân ảnh liền bay tới che chắn trước mặt hắn, người này chính là Tiêu Thiên anh tuấn tiêu sái. Hắn vẫn không quên câu nói cuối c*̀ng c*̉a ai đó vào ngày hôm qua.
– Chỉ một mình ngươi?
Nghệ Phong nhìn Tiêu Thiên liền buông tha tìm Kim Ấn Bộ, có thời gian sẽ thu thập hắn, hiện giờ phải xử lý tên này trước.
– Ta nghĩ một mình ta là đủ rồi. Huống chi nếu thiếu thì bọn họ sẽ qua giúp ta.
Tiêu Thiên chỉ vào đám người Hà Như.
Thấy Tiêu Thiên chỉ vào hướng bọn họ. Đoạn Vũ nói rằng:
– Nghệ Phong, ngươi không phải muốn chiến với chúng ta sao? Vậy nhìn xem ngươi có đủ tư cách hay không, chỉ cần đúng quy cách thì chúng ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng c*̉a ngươi.
Nghe được Đoạn Vũ nói, Nghệ Phong thở nhẹ một hơi:
– Ngươi làm tốt chuẩn bị lên sân khấu đi.
– Hừ.
Đoạn Vũ thấy Nghệ Phong vẫn tự đại như c*̃, hắn hừ lạnh một tiếng biểu thị sự bất mãn. Hắn c*̃ng không nói gì thêm, thân ảnh chợt lóe đi vào tìm một người gây phiền phức, dù sao tông phái c*̉a hắn c*̃ng có một số tên nhìn không vừa mắt. Trước thu thập rồi nói tiếp.
Huống chi có Hà Như và tên cửu giai kia, ba người này c*̃ng đủ khiến Nghệ Phong chết mệt, sợ rằng hắn không thể chống lại ba người đó.
– Ta rất kính nể đời Tà Đế trước. Một mình diệt Thiên Xà Cung, đó là hạng khí phách nào. Thật không biết đời Tà Đế hiện tại như thế nào?
Tiêu Thiên cười ha ha, đánh một chưởng về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong không tránh né tiến lên đánh một chưởng nghênh đón Tiêu Thiên. Hai chưởng không chút hoa mỹ va chạm vào nhau.
Lần giao thủ này khiến Nghệ Phong và Tiêu Thiên đều lùi lại mấy bước:
– Ta thật không hiểu vì sao ngươi chỉ có thực lực thất giai mà lực lượng phát huy ra không hề kém hơn so với bát giai?