Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 101
Edit: Lune
Lạc Chỉ Thư và Hạng Ngạn Minh từ sân bay về chưa đến 6 giờ, thế nhưng lúc về đã thấy Lạc Dã đã rửa mặt xong từ tầng hai đi xuống rồi.
Cả hai người đều sửng sốt.
Lạc Chỉ Thư nhìn chồng một cái mới quay đầu hỏi: “Tiểu Dã, sao dậy sớm vậy?”
Lạc Dã không trả lời.
“Anh con… bao giờ về ạ?”
“…” Lạc Chỉ Thư im lặng hồi lâu: “Sớm thì có lẽ Tết sẽ về.”
“… Vâng.”
“Giờ vẫn còn sớm lắm, hay con lên ngủ lúc nữa đi? Mà không buồn ngủ nữa thì mẹ làm bữa sáng cho con nhé? Bác Lâm chưa tới.”
“Không cần đâu ạ.” Nói xong, Lạc Dã quay người lên tầng.
…
Sau khi Quý Miên đi rồi, thời gian hai vợ chồng ở nhà nhiều hơn trước thấy rõ.
Mặc dù biết hai anh em bình thường không thân nhau nhưng họ vẫn sợ Lạc Dã sẽ cảm thấy cô đơn sau khi Quý Miên đi, cho nên cả hai đều cố gắng sắp xếp thời gian, muốn bầu bạn với Lạc Dã nhiều hơn.
Chẳng qua Lạc Dã thấy hành vi này không cần thiết với mình cho lắm, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Bởi vì người thân thiết nhất với cậu đã không còn là bố mẹ từ lâu rồi.
Ngày trước, cũng có lúc nghỉ đông nghỉ hè, Quý Miên sẽ tranh thủ mấy ngày qua nhà Lương Minh Huyên ở vài hôm với Hạng Thần.
Mới đầu Lạc Dã còn tưởng lần này Quý Miên đi rồi cũng sẽ giống khi ấy…
Để cậu ở nhà một mình, cả ngày đều tự tại nhàn nhã.
Quý Miên không ở trường, buổi tối Lạc Dã không cần phải đến khu phòng học của khối cấp 3 chờ đến tám rưỡi mới về nhà nữa.
Cậu tan học lúc sáu giờ rồi về thẳng nhà ăn tối, sau đó mang cặp sách lên tầng, tiếp tục học bài.
Cậu vùi đầu làm bài. Tới khi màn đêm buông xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Trước kia rõ ràng cũng yên tĩnh như vậy, nhưng sự yên tĩnh hôm nay lại giống như con thú hoang ẩn nấp đã lâu, căn phòng bên cạnh mất đi người canh gác, nó lập tức há cái miệng đầy máu của mình ra để nuốt chửng người ta vào bên trong.
Lạc Dã ở trong bụng của “yên tĩnh” chỉ thấy khó chịu vô cùng.
Trước khi đi ngủ, cậu bưng cái cốc ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua căn phòng bên cạnh. Không có ánh sáng từ dưới cánh cửa hắt ra.
Mọi thứ đều tối om.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Dã thức dậy như thường lệ.
Bác Lâm đến nhà họ Hạng từ rất sớm, làm xong bữa sáng rồi để lên bàn ăn.
Mình Lạc Dã chiếm cả cái bàn, đối diện không một bóng người.
Cậu cúi đầu ăn sáng, mười phút đã giải quyết xong đồ ăn trong đĩa, sau đó đứng dậy đeo cặp sách lên lưng.
“Bác Lâm ơi.” Cậu lên tiếng gọi bác Lâm đang tất bật trong bếp.
“Ơi.” Bác Lâm vẩy vẩy hai cái tay đang rửa rau rồi quay người lại.
“Sau này bác làm đồ ăn sáng tiện cho cháu mang đi học được không ạ?” Lạc Dã nhìn bác: “Cháu muốn ăn trên đường.”
“…” Bác Lâm sửng sốt, một lúc sau mới hoàn hồn, gật đầu nói: “Được chứ.”
Bác Lâm cười, nói: “Lên lớp 8 rồi, bài vở cũng nặng dần, ăn trên đường cũng tiết kiệm được thêm thời gian.”
Lạc Dã chỉ “vâng” một tiếng.
Thời gian Lạc Dã ở nhà giảm hẳn.
Cậu chỉ thử về nhà lúc hơn sáu giờ được mấy hôm rồi bỏ. Cuối cùng cậu vẫn ở lại trường ăn tối, sau đó ngồi học trong lớp tự học đến tối muộn, học xong thì ra sân thể dục chạy bộ một lúc.
Trước khi lên cấp 2, hoạt động thể thao duy nhất của Lạc Dã chỉ có chạy bộ buổi sáng do trường tổ chức hàng ngày.
Sau khi bước vào tuổi dậy thì ở cấp 2, có lẽ do cơ thể đang phát triển nên cậu thường thấy mệt mỏi trong giờ học, cho nên mới muốn vận động để nâng cao tinh thần lẫn thể lực.
Chẳng qua lúc trước Quý Miên còn ở đây nên ý định này vẫn luôn bị gác lại. Chạy bộ là môn thể thao duy nhất Lạc Dã thấy hứng thú, cậu không thích mấy môn “náo nhiệt” quá mức kia lắm, chạy bộ với cậu là vừa.
Lúc chạy cự li dài, đầu óc hoạt động cả ngày được thả lỏng, cậu có thể tạm thời để một số ý nghĩ vô nghĩa chiếm cứ tâm trí mình, sau đó sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
…
Học kỳ hai lớp 8 bắt đầu.
Hồ Lập lộn người một cái, nhảy đến bên cạnh Lạc Dã: “Anh Lạc, Tết đại ca tớ có về không?”
Nghe vậy, Khổng Vũ Trăn cũng không nhịn được mà quay đầu lại.
Lạc Dã đáp ngắn gọn: “Không.”
Quý Miên bảo Tết không về được, nói là phải tham gia cái gì đó do trường tổ chức.