Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 108
Edit: Lune
Quý Miên bận tối mắt tối mũi ở công ty, mãi sau hai ngày kể từ lúc nhận được thông báo tăng điểm si tình đầu tiên ở thế giới này, anh mới trở về nhà họ Hạng với tâm trạng thấp thỏm.
Đứng trước cửa ngập ngừng hồi lâu, tới khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bước vào cửa rồi, lục tung các túi tìm chìa khóa mà không thấy đâu, anh mới nhận ra mình hồi hộp quá nên quên cầm chìa khóa.
“…”
Thế là đành phải gõ cửa. Người ra mở cửa cho anh không phải là bác Lâm.
Lạc Dã đứng ở phía bên kia cánh cửa, chắn ngang lối đi như một bức tường.
【Điểm si tình + 300, người đóng góp: Lạc Dã.】
Quý Miên: “…”
Thông báo tăng điểm si tình xuất hiện quá đột ngột, thậm chí anh còn chưa kịp làm gì hết. Quý Miên cúi đầu, không cả dám ngẩng lên nhìn, anh biết Lạc Dã hẳn đã phát hiện ra những thứ trong phòng vẽ rồi, cũng biết chắc chắn mình đã trở thành kẻ biến thái đáng ghê tởm trong lòng em trai.
Lạc Dã chờ anh hồi lâu: “Sao anh không vào?”
【Điểm si tình + 140, người đóng góp: Lạc Dã.】
Quý Miên mím môi, bước qua cánh cửa.
【Điểm si tình + 120, người đóng góp: Lạc Dã.】
Quý Miên đi lên phía trước hai bước.
【Điểm si tình + 50, người đóng góp: Lạc Dã.】
Quý Miên: “…”
Từng tiếng âm báo đều đều vang lên giống như đang nhắc nhở anh về hình ảnh tệ hại của mình trong lòng Lạc Dã vậy.
Hệ thống thì vui như mở cờ trong bụng:【Hi hi.】
Mới chỉ có mấy hôm mà điểm si tình đã tăng gần 3,000 rồi.
【Nhìn tình hình này thì dù cốt truyện cuối cùng có lệch đến mức nào, Tổng Bộ có trừ tối đa 99% số điểm thì vẫn kiếm được kha khá.】
Quý Miên ngẩn người:【Còn bị trừ điểm nữa hả?】
【Vì có một số người nhận nhiệm vụ cố tình diễn sai thiết lập nhân vật để kiếm điểm si tình. Chẳng hạn như trong cốt truyện gốc đáng lẽ phải là kẻ thù với đối tượng nhiệm vụ thì đây lại đi tiếp cận, tìm đủ mọi cách để lấy lòng, dùng những thủ đoạn bất thường để kiếm điểm si tình, cuối cũng khiến cốt truyện chệch hướng… Tổng Bộ áp dụng biện pháp trừ một phần điểm số đạt được trong thế giới nhiệm vụ dùng làm chi phí sửa chữa. Mức trừ tối đa là 90%.】
Hệ thống an ủi anh:【Cậu cũng đừng lo lắng quá, để mà trừ tận 90% thì phải là tình huống cực kỳ nghiêm trọng luôn á.】
【Ồ…】
Lạc Dã đóng cửa lại, đi theo sau Quý Miên: “Hôm nay ở công ty không bận việc à anh?”
“Ừm, cuối tuần nghỉ một ngày.” Hạng Ngạn Minh đặt rất nhiều kỳ vọng vào Quý Miên, ngay cả lúc rảnh cũng phải tóm lấy con trai, bắt anh học quản lý công ty.
Nói xong, Quý Miên gượng gạo mở miệng hỏi hắn: “Hôm nào em khai giảng?”
“16.”
Khối 12 khai giảng sớm hơn các khối khác hai tuần. Ngày 16 tháng 8, tức là một tuần nữa.
Hôm nay Lạc Dã cứ bám sát theo anh, lưng Quý Miên như có thể cảm nhận được hơi ấm truyền từ người Lạc Dã. Ấm áp dễ chịu, mùa đông chắc sẽ thoải mái lắm.
Tiếc là bây giờ trời nắng nóng, đến cả Quý Miên vốn sợ lạnh cũng thấy nóng nực, muốn tránh xa cái nhiệt độ như thiêu như đốt ấy.
Quan trọng nhất là giờ anh không biết phải đối mặt với Lạc Dã thế nào cả, chỉ cần nghĩ đến việc mấy bức tranh khiêu dâm do mình vẽ bị người khác trông thấy là Quý Miên đã cảm thấy xấu hổ vô cùng tận rồi, đã thế còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.
Anh muốn biết Lạc Dã sẽ phản ứng thế nào nên mới nhất thời xúc động lái xe về nhà. Giờ thì lại thấy hối hận.
Quý Miên cố hết sức để không tỏ ra lúng túng, định lên tầng về phòng ngủ.
Nhưng Lạc Dã lại lên tiếng gọi anh: “Anh nóng hả?”
Quý Miên quay người lại, chần chờ gật đầu.
“Phòng ngủ trên tầng chưa bật điều hòa đâu, anh ra phòng khách ngồi nghỉ trước đi.” Lạc Dã nói: “Để em lên bật, anh chờ lúc nữa rồi hẵng lên.”
Trước sự săn sóc ân cần này, Quý Miên không biết phải từ chối thế nào, chỉ cảm thấy rất khó hiểu: Sao em trai mình vẫn tốt với người anh trai như mình vậy nhỉ?
Lẽ ra lúc gặp anh, em ấy phải cảm thấy ghê tởm mới đúng chứ?
Hệ thống vô tình nói:【Chắc là đang cố gắng chịu đựng.】
【…】
【Thì như trong cốt truyện gốc ấy, sau khi vô tình bước vào phòng vẽ của Hạng Niệm, Lạc Dã không hề thể hiện sự phản cảm của mình, thậm chí còn cố gắng kìm nén sự ghê tởm để chiều theo đam mê quái gở của nguyên chủ mà.】
Quý Miên im lặng một lúc.
Nói cũng đúng.
Lạc Dã đi bật điều hòa hơi lâu, Quý Miên lại ngồi chờ trong phòng khách thêm một lúc.
Lúc Lạc Dã từ trên tầng đi xuống, trong tay còn có thêm một đĩa trái cây được cắt sẵn, hai bên là đào mật và nho đen bóng, ở giữa chiếm diện tích nhiều nhất là dưa hấu mọng nước, toàn là những loại trái cây giải nhiệt mùa Hè, hơn nữa cũng là những loại Quý Miên thích ăn nhất vào mùa Hè.
Lạc Dã đẩy đĩa trái cây đến trước mặt Quý Miên, đồng thời đưa cả cái xiên cho anh.
“Anh tưởng bác Lâm đang nghỉ phép mà?” Quý Miên không khỏi lên tiếng hỏi.
Lạc Dã nhìn anh: “Em cắt đấy.”
Quý Miên nhìn kỹ lại, thấy quả đào cũng đã được gọt vỏ, đúng là bác Lâm không làm tỉ mỉ đến thế bao giờ. Anh gượng cười.
Chắc là… không có độc đâu nhỉ?
Lạc Dã vốn đã biết chăm sóc người khác, hồi Quý Miên vừa về nhà đợt năm nhất đại học, Lạc Dã đã là một cậu em trai chu đáo hết mực rồi. Chẳng qua bình thường có bác Lâm ở nhà nên Lạc Dã ít có cơ hội thể hiện thôi.
“Chỉ có một cái xiên thôi à?”
“Vâng, anh ăn trước đi.”
Quý Miên thấy lạ: “Sao…”
Lạc Dã trả lời: “Không phải anh có chứng sợ bẩn hả?”
Quý Miên ngẩn ra. Anh chưa từng nhắc đến chuyện này, nhưng Lạc Dã vốn tinh ý nên nhận ra điều đó cũng chẳng có gì là lạ.