Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình - Chương 126
Edit: Lune
Hôn xong, ánh mắt Quý Miên vẫn lạnh băng, vẫn không vui.
Dụ Sấm bó tay.
Dù gì cũng không phải mới một hai lần làm người này nổi giận. Trước khi gặp Quý Miên, Dụ Sấm còn không biết hóa ra mình lại giỏi khiến người khác bực bội thế đấy.
Làm gì cũng không đúng, làm gì cũng không thể khiến Quý Miên hài lòng. Có khoảnh khắc Dụ Sấm còn thật sự cho rằng vấn đề là ở mình nữa.
Đời này chưa từng gặp người nào tính tình khó ưa như vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy, Dụ Sấm lại ôm eo Quý Miên chặt hơn, ngửi mùi hương trên người cậu.
Kiều Gia Dương: “…”
Sao mà tốt tính quá vậy?
Tốt đến nỗi thậm chí làm cậu ta thấy hơi sợ. Người bình thường khi đối mặt với thái độ quá quắt của người yêu cũng không thể nào nhẫn nhịn hoàn toàn đến thế.
Cậu ta cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhìn kỹ lại thì người mẫu tóc vàng kia tuy thấp hơn Dụ Sấm mười mấy centimet, khung xương cũng nhỏ nhắn hơn, nhưng giữa hai người, rõ ràng người mẫu tóc vàng kia mới là người nắm quyền chủ động và có tiếng nói hơn.
Mà Dụ Sấm nhìn qua không khỏi bị động quá mức.
Gáy Kiều Gia Dương lạnh toát, cậu ta bỗng có một suy đoán: Đừng bảo là cái giới kia nhé?
Có người bề ngoài trông lạnh lùng chính trực nhưng bên trong lại có một số đam mê khó mở miệng.
Kiều Gia Dương thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ muốn chùn bước. Tuy bản thân cậu ta trên giường cũng chơi đa dạng lắm nhưng không chơi lớn tới cỡ kia…
Quý Miên không để ý đến Kiều Gia Dương ở gần đó, còn Dụ Sấm thì vô tình liếc thấy nhưng chẳng hề để tâm.
Hắn cũng nói là ra ngoài gặp “bạn trai” rồi.
Mà cho dù Kiều Gia Dương thật sự phát hiện ra điều gì thì Dụ Sấm cũng không quan tâm.
Bản thân hắn chẳng sạch sẽ gì cho cam, hồi trước đi làm ở câu lạc bộ cũng không hi vọng gì là sẽ không bị phát hiện, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị người ta bàn tán sau lưng rồi. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp bình thường là được.
Có điều hắn không muốn bị người khác nhìn thấy khi đang ôm Quý Miên.
Dụ Sấm quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Kiều Gia Dương.
Kiều Gia Dương giật mình, vội vàng giả vờ mình chỉ vô tình đi ngang qua thôi, cậu ta nhún vai cười với Dụ Sấm rồi nhanh chóng bước đi.
Hệ thống:【…】
Đang ôm ký chủ nhà nó, thế mà còn đi nhìn người khác cơ đấy?
Nó thấy rồi nhé, cái cậu kia nhìn chằm chằm vào bên này một lúc rồi. Không phải có ý với ký chủ của nó thì là có ý với Dụ Sấm.
Hệ thống không sợ Dụ Sấm sẽ thay lòng, dù sao cũng đã mấy thế giới rồi, tên này cứ như kẹo cao su dính chặt lấy Quý Miên, gỡ cũng không ra. Nếu quả thực là người nhận nhiệm vụ giống ký chủ nhà mình, vậy thì cũng là một người nhận nhiệm vụ không có tâm với sự nghiệp.
Tuy cảm xúc của con người rất phức tạp, nhưng bộ phận thế giới ảo ở Tổng Bộ cũng chỉ có tổng cộng mấy cái nhánh đó thôi, giá trị si tình, giá trị oán hận… Bộ phận phụ trách thế giới thực thì phức tạp hơn, kiểu nhiệm vụ gì cũng có.
Anh trai của Quý Miên đã theo qua nhiều thế giới như vậy thì chỉ có thể là người của bộ phận thế giới ảo.
Dù sao thì nó cũng chẳng đoán được Dụ Sấm rốt cuộc đang làm nhiệm vụ gì, quỹ đạo hành vi của hắn ở mỗi thế giới đều rất khác biệt, không nhìn ra nổi bất cứ quy luật nào. Không thể tìm ra chút manh mối nào.
Không có chí tiến thủ như vậy, sau này đừng có mà làm hư ký chủ nhà nó đấy.
Kiều Gia Dương đi rồi, Dụ Sấm quay lại, cúi đầu nhìn Quý Miên.
Cái mũ của Quý Miên bị hắn làm tuột ra lúc hai người hôn nhau ban nãy, giờ chỉ đội hờ hờ trên đầu, lộ cả mặt ra. Kể cả đang xị mặt thì trông vẫn đẹp lắm.
Dụ Sấm giơ tay ấn vành mũ xuống, đội lại mũ ngay ngắn cho cậu.
“Sao anh lại cất công đến đây thế?” Bình thường toàn là hắn đến nhà họ Kỷ.
“Cất công? Cậu nghĩ cũng hay đấy.”
“…”
Quý Miên từ nhà họ Kỷ qua đây mất mấy chục phút, tất nhiên là không phải cố tình đến đón Dụ Sấm rồi.
Chẳng qua tình cờ nhà hàng cậu đặt tối nay lại ở gần Ninh Đại, lúc tài xế đưa đến trước cửa nhà hàng thì cậu chợt nhớ ra gần đây còn có một công cụ người có thể bầu bạn ăn cơm cùng mình, cho nên mới hạ mình đến cổng trường Ninh Đại đón hắn thôi.
… Trên lý thuyết là thế.
Thực tế là Quý Miên muốn gặp Dụ Sấm, đúng lúc nhà hàng lại ở gần nên nhân lúc chưa ăn thì qua đón người luôn.
“Tôi đến ăn tối, tiện đường dẫn cậu đi.” Khóe miệng Quý Miên nhếch lên, như thể chuyện mình tiện đường qua đón là ân huệ lớn lao đến nhường nào với Dụ Sấm.
“… Cảm ơn anh.” Dụ Sấm nhận lấy ân huệ của cậu.
Từ lúc ra cổng trường không thấy xe nhà họ Kỷ đâu, hắn thuận miệng hỏi một câu.
“Tôi bảo tài xế tối qua.” Quý Miên nói.
Kỷ Phàm không biết lái xe. Sở thích lớn nhất của nguyên chủ chính là sưu tập đồng hồ, còn xe hơi thì không mấy hứng thú, vì nhà có tài xế nên cũng không đi học lái xe.