TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Chương 11

  1. Trang chủ
  2. Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
  3. Chương 11
Prev
Next

– Ê.

Cùng với tiếng kêu là một trái cây được thảy nhẹ vào người Tiểu
Vân. Trái cây đó va vào thắt lưng cô, đủ để đôi mắt nhạy bén của cô nhìn rõ là trái cây thì lập tức sử dụng tứ chi linh hoạt, trước khi nó rơi
xuống đất, cô dùng chân phải đá lên, trước tiên là dùng mu bàn chân hứng lấy, sau đó dùng sức khéo léo tung lên, trái cây bay một vòng tròn,
vững vàng rơi vào tay phải của cô.

Đây là quả gì? Vỏ bóng láng, màu đỏ hơi xanh, lớn hơn quả hồng, còn tỏa ra hương thơm dễ chịu.

– Đó là táo.

– Táo trong câu “Quả trân lý nại, thái trọng giới khương” (trích “Thiên tự văn”, nghĩa: “Quả quý là mận và táo, rau được xem trọng là cải và gừng”) là chỉ quả này nhỉ.

Tiểu Vân chợt hiểu, càng yêu thích nhìn quả trong tay, không nỡ
dời mắt, trong lòng lại càng tưởng tượng về mùi vị của nó.

– Ngươi nói ngươi không đi học đường, sao lại biết “Thiên tự văn”?

Hạ Nguyên còn đang chìm đắm trong thân thủ linh hoạt của thôn đồng này, nghĩ tên này có lẽ là một hạt giống xúc cúc tốt (xúc cúc: trò bóng đá của người Trung Quốc cổ), ít nhất huấn luyện sẽ không thành vấn đề; tiếp theo lại bị những câu
văn chương thôn đồng này thuận miệng nói ra làm kinh ngạc. Một người
không đi học đường sao lại biết xuất khẩu thành chương? Điều này không
hợp lý, nhưng thôn đồng này không lý nào lại lừa cậu.

– Ta ngay cả kinh Phật cũng biết, sao không thể biết “Thiên tự văn”?

Nể mặt trái cây, Tiểu Vân trả lời cậu ta.

– Nếu ngươi quả thực không đi học đường, vậy chính là trong nhà có người đọc sách. Có từng có công danh không?

Kỳ thực dựa vào y phục trên người thôn đồng này, rất dễ đoán
được gia cảnh cậu ta sợ là càng túng quẫn càng khốn khó hơn nhà bình
thường của thôn Tiểu Quy.

– Công danh?

Tiểu Vân suy nghĩ, rất xác định tổ tông nhà mình trước giờ chỉ
có ba thân phận____nông dân, thợ săn, sơn tặc. Đừng nói là chưa từng đọc sách, sợ rằng ngay cả sách có hình dáng ra sao cũng chưa từng thấy.

– Thông qua khoa cử, đạt được xuất thân tú tài, cử nhân, tiến sĩ, thì gọi là công danh.

– Nhà ta không có người có công danh. Cái đó rất giỏi à?

Tiểu Vân biết thôn trưởng vô cùng hi vọng trong con cháu có một
người có công danh nên luôn liều mạng đốt tiền cho đi học, chưa từng
chùn tay. Dân chúng bình thường mong được phú quý giàu sang nên coi
trọng công danh cũng là điều có thể lý giải, không ngờ người trước mặt
này trông cực kỳ có tiền, hóa ra cũng coi trọng công danh khoa cử.

Cũng có nghĩa là…….bất kể xuất thân nghèo hèn hay phú quý, thứ
gọi là công danh, đối với người đời luôn là chuyện rất tài giỏi, đúng
không?

– Ngươi từng nghe “Vạn bàn giai hạ phẩm, Duy hữu độc thư cao” chưa? (trích “Thần đồng thi” của Uông Thù thời Bắc Tống, nghĩa: “mọi ngành nghề đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý”)

Chưa từng nghe. Lắc đầu. Nhưng cô biết nó nhất định xuất xứ từ người đọc sách.

– Hai câu này do người đọc sách viết?

– Đương nhiên.

Người không đọc sách, làm được thơ sao?

– Ngươi từng nghe “Lão Vương bán dưa, tự bán tự khen” chưa?

Hạ Nguyên nghe vậy sững người, suýt không kiềm được bật cười ra
tiếng, may mà định lực cậu rất tốt, sắc mặt chỉ hơi co rút một chút, có
thể duy trì phong thái bình tĩnh thong dong.

– Những lời thế này, tuyệt đối đừng nói trước mặt người đọc sách, sẽ bị công kích hội đồng đấy.

– Người đọc sách trên thế gian này nhiều không?

– Không tính là quá nhiều, nhưng những người nắm giữ quyền thế và tài phú trong thiên hạ đa số là người đọc sách.

– Ừ, vậy không nói nữa.

Tiểu Vân gật đầu. Cô từ trước tới nay luôn là một người rất thức thời.

Đúng là người thú vị. Hạ Nguyên nghĩ, khó trách mình sẵn lòng tìm cậu ta giết thời gian lần nữa.

– Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây? Hai ngày trước không phải ngươi nói ngươi không phải người của Thận Nghiêm Am sao? Sao lại từ bên đó đi ra?

Hạ Nguyên chỉ về phía cổng sau Thận Nghiêm Am.

– Ta không phải người của Thận Nghiêm Am. Mẹ ta làm việc ở đây, ta đi theo giúp làm ít việc vặt.

Cô nhấc một túi đồ lớn trên tay, trong đó là giấy bút và kinh
văn, Tĩnh Mặc sư phụ bảo cô đem qua giao cho bà hầu quản lý hậu viện.

– Sao ngươi lại tới nữa? Nếu tới, sao chỉ có mấy người thế này?

Cô vừa nãy đã nhìn rõ, ngoại trừ công tử nhà giàu này, phía sau
cậu ta chỉ có hai tôi tớ to khỏe, không có nhiều người rầm rộ như dọn
nhà giống lần trước.

Nói đến đây, Hạ Nguyên liền bực mình.

– Ni cô trong Thận Nghiêm Am này đúng là cực kỳ quá đáng. Hôm
trước đoàn người chúng ta đến thăm hỏi cố nhân, họ mượn cớ chúng ta ầm ĩ ồn ào, quấy rầy Phật môn thanh tịnh, với lại nói chúng ta không tính là thân thiết với người trong viện nên từ chối chúng ta, bỏ chúng ta đợi ở bên ngoài. Hôm nay ta đã giảm số lượng, chỉ tới có hai người, không ồn
ào, mà ta cũng xem như người quen cũ của người trong viện, vậy mà họ vẫn từ chối, để ta ngoài cửa, chỉ cho một mình Kha Minh vào. Lẽ nào lại
vậy!

– Thận Nghiêm Am là một am ni cô, cửa ngõ sâm nghiêm không cho các ngươi vào cũng hợp tình hợp lý.

Để cả đám nam nhân lớn nhỏ dễ dàng ra vào am ni cô mới gọi là “lẽ nào lại vậy” chứ?

– Là lão ni cô Định Hằng không thức thời, không biết tốt xấu, mới bị “Trấn Ninh Am” đày đến nơi này.

Hạ Nguyên không nhịn được oán trách.

Định Hằng? Là Định Hằng sư thái trụ trì Thận Nghiêm Am sao? Tiểu Vân từng theo Tĩnh Mặc sư phụ đưa kinh văn đã sao chép xong đến thiền
phòng của Định Hằng sư thái, dù chỉ thấy một bên mặt của bà nhưng Tiểu
Vân đã khắc sâu ấn tượng.

Đó là một lão nhân kỷ luật rất nghiêm khắc! Dù không có quá
nhiều bằng chứng chứng minh Định Hằng sư thái tu con đường khổ hạnh,
nhưng ba ngày nay dựa trên sự chênh lệch thức ăn cho thấy hoàn toàn là
một trời một vực. Thức ăn của trụ trì am ni cô là thức ăn chay nhạt nhẽo vô vị; vị khách thần bí ở hậu viện cũng ăn thức ăn chay, nhưng với Tiểu Vân mà nói, đó thực sự là sơn hào hải vị trong các thức ăn chay!

– Đến đây sao lại gọi là đày? Đồ ăn đồ dùng của các sư phụ đều tốt hơn của nhà thôn trưởng chúng tôi, hưởng phúc lắm.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 11"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull