Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80 - Chương 39
“Các anh các chị, hạt dưa hạt bí đậu phộng thơm ngon đây, có vị trà xanh, có cả vị caramel và các vị khác, khẩu vị nào cũng có. Còn có cả bắp rang thơm ngào ngạt! Anh trai này, không mua cho bạn gái chút đồ ăn vặt sao? Khi xem phim, không có gì ăn quá nhàm chán!”
“Chị gái này, ly đựng đồ ăn là do tôi tự mình làm ra, chị nhìn xem có phải con thỏ và con sư tử trên đó rất đáng yêu hay không? Con chị thích quá rồi kìa, không mua một ly sao? Ly lớn ba mao, ly nhỏ chỉ hai mao, ăn xong đồ ăn rồi, còn có thể giữ lại ly giấy làm đồ chơi cho trẻ con, quá có lời.”
Cố Nam Sóc đẩy xe đạp đến gần, đầu tiên là liếc mắt nhìn một loạt ly giấy bày biện trước quầy hàng một cái. Ly giấy được làm bằng giấy thủ công đủ sắc màu, mỗi ly đều gấp theo hình thù động vật khác nhau, có Hươu cao cổ, có hổ, sư tử, khỉ, thỏ… Có thể nói là chủng loại đa dạng, đủ mọi kiểu dáng. Khách hàng nhìn thấy đồ vật mới lạ đáng yêu như thế đều động lòng, chẳng những trẻ con thích, mà con gái cũng thích.
Thời buổi này, người tới xem điện ảnh quá nửa là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Nhà gái thích, nhà trai sẽ không có ánh mắt, không mua một ly sao? Giá tiền một ly cũng không cao, có thể tới rạp xem phim đa phần đều không thiếu chút tiền ấy.
Mặc dù lượng đồ ăn trong mỗi ly đều ít ỏi, bán đắt hơn không chỉ gấp đôi loại tính theo cân. Nhưng nhờ vào chủng loại đa dạng, khẩu vi độc đáo nhà khác không có, còn bán ở ngay trước cửa rạp chiếu phim, ngược lại cũng không mấy ai so đo, buôn bán coi như không tệ.
Cố Nam Sóc chỉ mới đứng đó chưa lâu, Tống Giai đã bán được bảy tám ly rồi.
Cố Nam Sóc từng nghe Tống Giai nói, cô cũng đang làm ăn buôn bán nhỏ, nhwgn không ngờ lại là bán theo cách này. Hắn nhìn thức ăn muôn màu trên sạp hàng, lại nhìn một loạt ly giấy hình động vật phía trước, hai mắt lóe lên lại nhanh chóng biến mất, bình tĩnh tới gần, chào hỏi đối phương với Cố Nam Huyền.
“Sao hai người lại qua đây, tới xem phim à?”
Cố Nam Huyền lắc đầu: “Em với anh ba đi ngang qua, thấy chị ở đây nên qua xem.”
Cố Nam Sóc nói cho cô biết chuyện xin học lại, Tống Giai vô cùng kinh ngạc, giống như hoàn toàn không dự đoán được cô giáo Lâm còn làm như vậy giúp mình. Cô hiểu ý mỉm cười, cảm ơn Cố Nam Sóc, tay đưa qua cho hắn vài ly đồ ăn.
Cố Nam Sóc xua tay không nhận: “Tôi cũng không giúp đỡ được gì, chủ yếu là công lao của cô giáo Lâm. Nếu cô chỉ là tạm nghỉ học, vậy thì dễ làm hơn nhiều so với thôi học.”
Tống Giai vẫn kiên trì: “Phải cảm ơn cô giáo Lâm, cũng phải cảm ơn anh. Nếu như không có anh, tôi sẽ không biết được tin tức này. Cầm lấy đi, đồ vật không đáng bao nhiêu tiền. Ngoài mấy thứ này tôi không lấy ra được thứ gì khác. Anh đừng ghét bỏ. Nếu anh không thích ăn, thì mang về cho ba đứa Minh Huy.”
Cố Nam Sóc không từ chối nổi, cuối cùng vẫn nhận. Hắn gọi Cố Nam Huyền lên xe, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.