Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80 - Chương 46
Không lâu sau, anh trai kia đã cầm giày da tới. Cố Nam Sóc cũng làm đúng như lời hắn nói, mượn con dao từ hàng xóm láng giềng, chém thẳng vào đôi giày da mình đã chuẩn bị trước. Có thứ để so sánh, vừa xem đã hiểu ngay. Người gây rối số ba lập tức không nói được câu nào, sắc mặt càng lúc càng kém.
Người gây rối số một số hai cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người liếc nhau một cái.
Số một lên tiếng trước: “Giày da kia tạm thời không nói tới, còn quần áo của chúng tôi thì sao? Không phải quần áo cũng do chính chúng tôi cắt chứ? Cậu nhìn xem, của tôi là vết rạn đường chỉ, nếu cậu nói là do chính tôi cắt, có phải lời tôi nói cũng không có trọng lượng nữa hay không?”
Điều này đúng là khó có thể định luận.
“Chị gái, chị đừng nóng, chúng ta từ từ phân tích. Bộ quần áo này chị mặc trên người mới nứt ra phải không?”
Người gây rối số một trừng mắt: “Đương nhiên rồi, may mắn lúc ấy vẫn ở nhà, nếu ra ngoài rồi, còn không làm trò cười cho người khác sao?”
“Chị chắc chắn?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi!”
“Nhưng mà bộ quần áo này size nhỏ nhất, với dáng người của chị…” Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn chị ta từ đầu tới chân, đánh giá: “Nếu chị cố gắng ních vào, nứt ra cũng không phải chuyện kỳ quái nhỉ?”
Chị gái gây rối số một:…
Mọi người:……
Đúng vậy, dáng người đối phương cao lớn thô kệch như vậy, mặc quần áo cỡ nhỏ nhất, không nứt ra mới là lạ.
Người gây rối số một nhíu mày, âm thầm dậm chân. Quần áo này là của em dâu chị ta, nếu không pahri em dâu chị ta cảm thấy cách làm này quá tạo nghiệp, không muốn ra mặt, chỉ ta sẽ bị lật tẩy dễ dàng như vậy sao?
Chị ta không khỏi ảo não, sao mình lại nghĩ bản thân mặc sẽ càng có sức thuyết phục hơn nhỉ, biết trước như vậy, chị ta đã nói là em dâu mặc rồi! Cùng lắm thì nói em dâu có việc, không cách nào tới, nhờ chị ta đến lấy lại tiền không phải được rồi sao?
Nhưng mà ngàn vàng khó mua lại lời đã nói ra.
Cố Nam Sóc lại lấy ra quần áo của người gây rối số hai: “Mọi người lại đây nhìn giúp tôi một cái, nhìn chỗ này xem, có một sợi vài bị móc ra, mọi người cảm thấy muốn móc ra một sợi vải dài như vậy phải làm thế nào? Là hư hại tự nhiên sao?”