Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 36
Từ phòng Phó Giản Dự về lại phòng mình, Hạ An nghỉ ngơi một chốc, đến giờ hẹn trước, hai người cùng nhau đi ăn trưa.
Vừa đặt chân vào phòng riêng, Phó Giản Dự đã cởi ngay áo khoác vắt lên lưng ghế. Hắn và Hạ An ngồi xuống xem thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới, sau khi chọn món, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được bưng lên.
Hạ An không gọi cháo, Phó Giản Dự đẩy phần của mình sang chỗ cậu: “Em húp ít cháo đi, cháo giúp làm ấm dạ dày đấy. Thời tiết ở đây lạnh, ăn chút đồ nóng sẽ tốt cho dạ dày em hơn.”
Hạ An ngần ngại: “Anh Phó còn chưa ăn mà.”
Phó Giản Dự nhướng mày: “Sao vậy? À, anh cũng không ngại cùng em dùng chung một cái thìa đâu, nhưng nếu em để ý thì ——”
“Không…… Không phải, em không ngại mà.” Hạ An líu ríu lắp bắp, kéo bát cháo lại trước mặt mình, bẽn lẽn múc từng thìa từng thìa lên ăn, trong lúc đó, vành tai được thể nhuộm bừng sắc đỏ.
Phó Giản Dự cứ mê mải ngắm nhìn dáng vẻ ấy, một lúc lâu sau mới chịu cúi xuống ăn phần của mình.
Bữa cơm ăn đến lưng chừng, Phó Giản Dự ngả người tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, thở dài bâng quơ: “Tuyết sắp ngưng.”
Hạ An vào kiểm tra tin tức mới trong nhóm, báo lại: “Đạo diễn Bùi bảo cứ tiếp tục quay dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay bỏ qua thời gian nghỉ trưa, nửa tiếng nữa sẽ tiến hành sắp xếp đạo cụ.” Cảnh quay buổi chiều có quy mô lớn, bài trí phức tạp, mọi người đều phải đến hỗ trợ một tay.
Phó Giản Dự gật đầu, ngồi thẳng người lại: “Ăn no chưa?”
“Ưm, no rồi.”
“Dù sao cũng không vội, cùng anh ngắm tuyết một lát đi.”
Hạ An nhìn bàn tay giơ ra trước mặt mình, vội vàng buông thìa đũa đặt tay mình lên đó.
Ngoài cửa sổ là màn tuyết trắng xoá, những cành cây khẳng khiu trụi lá giờ được điểm tô bởi muôn vàn đoá hoa băng, trời đất khoác lên mình tấm áo lóng lánh màu bạc, qua khe cửa hẹp, cơn gió mát lành lách vào căn phòng xua tan đi cái bức bối ngột ngạt.
Hơi thở lơ đãng của Hạ An phủ lên tấm kính một lớp sương mù, Phó Giản Dự kéo tay cậu vạch lên đó từng nét từng nét, trước là tên hắn, kế là tên cậu nối liền theo sau.
Hắn chăm chú quan sát hồi lâu, bâng quơ đưa ra lời bình phẩm: “Còn thiếu gì đó thì phải.”
Hạ An ngần ngừ mấy giây rồi rụt rè lên tiếng: “Có thể vẽ thêm một hình trái tim.”
“Vẽ ở đâu? Em chỉ anh xem.” Phó Giản Dự lòng thấu tỏ mà miệng cứ giả ngây.
Hạ An mím môi nhoẻn cười e thẹn nhưng vẫn chiều theo ý hắn, duỗi tay chỉ vào khoảng trống giữa tên hai người.
Phó Giản Dự ấp tay mình vào tay cậu vẽ lên nơi ấy một trái tim, có điều đường nét còn chưa thành hình, hắn đã kìm lòng không đặng xoay người kia về lại, cúi đầu khởi xướng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Lưng áp sát vào khung cửa sổ, gió lạnh len lỏi qua khe hở lả lướt chờn vờn làn da nơi gáy, với gương mặt ưng ửng sắc hồng, Hạ An ngẩng đầu tiếp nhận đầu lưỡi Phó Giản Dự luồn lách qua bờ môi he hé, quét tới quét lui khiêu khích cậy mở hàm răng, cuốn cậu vào cái hôn đắm say vồ vập.
Không khí trong phổi cạn dần theo nụ hôn mê mải, Hạ An thấy đôi chân như sắp tan thành nước, người nhẹ bẫng như sắp bay lên phiêu du với mây trời, não bộ chìm trong màn sương mờ ảo, mơ mơ hồ hồ chẳng thể nghĩ suy được điều gì.
Dứt khỏi nụ hôn mải miết triền miên, trán hai người vẫn bịn rịn kề sát, Phó Giản Dự cụp rủ hàng mi, đáy mắt tựa biển sâu hun hút phản chiếu lung linh ngàn vạn sao trời, hắn dùng tất cả sự dịu dàng khẽ mút bờ môi mọng đỏ của Hạ An thêm mấy lần, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve phần da nơi gáy cậu, trầm giọng thủ thỉ: “Ban nãy em ăn gì vậy, sao lại ngọt thế này?”
Hạ An vẫn cứ thở dốc không ngừng, lắp bắp bật ra từng âm trúc trắc: “Không…… không ăn đồ ngọt.”
Phó Giản Dự khẽ bật cười, dịch tay xoa nắn vành tay cậu, thầm nghĩ phải chăng tuyết cứ tiếp tục rơi dày như ban sáng thì buổi chiều đã chẳng cần quay lại đóng phim, nếu vậy, hắn sẽ có thêm thật nhiều thời gian để từ từ ấp ôm người trong lòng.
Giờ nghĩ lại, ngay từ buổi ban đầu, hắn đã vô thức đối với cậu nảy sinh thật nhiều thiện cảm, ngày qua ngày qua từng lần xích lại gần hơn, để rồi cho đến thời khắc này ghì siết cậu vào ngực, hắn mới có thể học được cách biểu lộ những tình cảm của mình nhuần nhuyễn đến thế.
Rõ ràng chỉ mới nếm thử chút vị ngon ngọt của ái tình, lòng lại đinh ninh đoan chắc từ rày chẳng ai có thể thay thế nổi vị trí của đối phương, mỗi khoảnh khắc tưởng chừng có thể trải dài đến vĩnh cửu, đi hết tận cùng của quãng đời này.
—
Những cảnh có quy mô lớn, chẳng hạn như cảnh giao chiến nơi sa trường tới đây đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức chuẩn bị, tất cả mọi người trong đoàn đều được huy động đến trường quay để hỗ trợ chăng dây và sắp đặt đạo cụ.