Sùng Bái - Cảnh Tiềm - Chương 46
Sau một khoảng lặng rất dài rất lâu, Phó Giản Dự mới cất lời.
“Lúc đứng chờ em, anh tình cờ gặp đạo diễn Bùi và thầy Phan, thầy ấy đã nói với anh rằng em không nhận lời cùng thầy ra ngoài chụp ảnh.”
Hắn ngưng lại đôi giây, nghiêng đầu hỏi khẽ: “Là bởi vì anh, đúng không?”
Hạ An đối diện với đôi mắt đen thẳm kia, nhịp tim và suy nghĩ đều trở thành một mớ hỗn độn, chỉ còn biết hành động theo bản năng, cậu ngơ ngẩn gật đầu, bật thốt ra một âm tiết: “Vâng.”
Phó Giản Dự nhếnh môi cười nhạt, ý cười chẳng đọng nơi đáy mắt. Đó một nụ cười với vỏ ngoài trống rỗng, chẳng thể đem lại cho Hạ An bất cứ cảm giác an tâm nào, ngược lại, càng gia tăng thêm nỗi hoảng loạn trong cậu.
Quãng trầm mặc kéo dài như cả thế kỷ ban nãy khiến trái tim Hạ An không ngừng chìm sâu vào đáy vực. Cậu cố gắng nghiền ngẫm từng chi tiết dẫn tới sự kiện Phó Giản Dự giận dữ kia, điểm đi điểm lại, cân nhắc tới lui, đồng thời, cũng hồi tưởng cả những chuyện trước đây nữa, chỉ có điều, hình như trong lối suy nghĩ của họ đã xuất hiện sự phân ly nào đó.
Hạ An lần rờ tới được một kết luận: Phó Giản Dự không hy vọng cậu giấu giếm hắn điều gì.
Ngón chân co quắp, câu khẽ cử động, vươn người tới gần rụt rè nắm thử tay hắn.
Không bị đẩy ra, phản ứng này khiến Hạ An được an ủi phần nào.
Cậu cố gắng khiến tâm tình mình ổn định đôi chút, dè dặt mở lời: “Xin lỗi anh, sau này sẽ chú ý, không giấu giếm anh chuyện gì nữa đâu. Em…… Em không cố ý, chỉ là ——”
“Chỉ là sợ anh lo lắng, chỉ là sợ gây thêm phiền phức cho anh.”
Phó Giản Dự lật tay nắm lại tay cậu, lòng bàn tay áp sát, những ngón tay đan cài, hai bàn tay sẻ chia hơi ấm, nhưng thời khắc an ổn chẳng tày gang, bởi nắm tay hắn đã mau chóng buông lỏng.
Hắn im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, chậm rãi hỏi: “Điều anh để ý không phải là cái này đâu, Tiểu Hạ, em…… em thích anh ở điểm nào? Còn nữa, em cảm thấy, anh thích em ở điểm nào đây?”
Hạ An sững sờ trong giây lát.
Đối phương hỏi cậu hai vấn đề, mà cậu lại chỉ có đáp án cho một.
Cậu thích dáng vẻ toả sáng vô ngần mỗi khi hắn ở trên sân khấu, thích từng biểu cảm và thích từng động tác, thích cả thanh âm trầm ấm hơi khàn mỗi lần hắn thốt lên tên cậu, thích trọn vẹn một linh hồn trú ngụ nơi lớp thân xác ấy.
Thế nhưng cho tận bây giờ, Hạ An vẫn chưa bao giờ thấu tỏ, lý do nào đã dẫn đến nụ hôn đầu trong đêm tuyết kia.
Mọi thứ ở cậu đều chỉ thường thường bậc trung chẳng có chi đặc sắc, giả sử có đứng trong biển người thì cũng sẽ bị lướt mắt bỏ qua thôi, nào có giống như Phó Giản Dự lấp lánh chói ngời hào quang tứ phía, bọn họ vốn dĩ là hai sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Cậu thấy bản thân vừa vụng về, khờ dại, vừa quá sức tầm thường, cho nên không thể đoán được tình cảm của hắn từ nơi nào bồi đắp, ngẫm không hiểu mò không thấu, thường xuyên cảm tưởng những ngày tháng sống chung như thể đang mơ.
Không chờ được đáp án của cậu, Phó Giản Dự giơ tay, lòng bàn tay lướt khẽ vuốt ve khe má lúm, trầm giọng: “Tiểu Hạ, người em thật sự thích có lẽ là hình tượng của anh trên màn ảnh, hay nói cách khác, hiện giờ anh cảm thấy, trong tình cảm em dành cho anh, sùng bái chiếm phần nhiều, đó là sự yêu thích của fan đối với thần tượng chứ không phải tình yêu.”
Hắn quan sát những mịt mờ hoang mang trong đôi mắt kia, trong lòng chẳng hề hả hê mà chỉ thấy nặng trĩu, tựa như bị vùi dưới lớp đá ngàn cân. Thế nhưng hắn biết một điều, đó là nếu cả hai không chịu thẳng thắn đối diện với vấn đề này, tình cảm giữa họ sẽ mãi mãi bị ngăn trở bởi một tầng giấy mỏng, vĩnh viễn không thể chạm tới bản chất chân thật của tình yêu.
Hắn không muốn như vậy, nên đã lựa chọn thắng thắn hỏi ra, thẳng thắn nói rõ.
“Buổi tối hôm trước, em đã phát hiện ra trên áo anh có dấu son, đúng không? Đó là trò chơi khăm của bọn Phương Chí Dũng.”
Hạ An siết chặt nắm tay: “Em biết.”
“Vậy vì sao em không hỏi anh, vì sao vậy?”
“Bởi vì…… anh Phó không phải là người như vậy.”
Phó Giản Dự khẽ gật đầu: “Vậy nếu anh thật sự ngoại tình, chứng cứ rành rành không thể chối cãi, vậy thì em sẽ làm thế nào?”
Ý nghĩ thẳm sâu trong tiềm thức Hạ An từ từ trồi lên tựa vỏ trai hé mở, để trong thoáng chốc, ta có thể ghé mắt tìm hiểu những điều hãy còn ẩn giấu.
Đúng là cậu tin vào con người và nhân phẩm của Phó Giản Dự, nhưng trong tiềm thức lại hằng mặc cảm bản thân không xứng với đối phương. Thế nên, dù biết hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, sâu trong nội tâm vẫn ân ẩn một ý nghĩ ——
À, dẫu Phó Giản Dự Mặc có thật sự làm vậy, hình như cũng dễ hiểu cả thôi.
“Em……” Hạ An chỉ thốt được đến đây đã nghẹn lời, mãi lúc lâu sau mới lắp bắp được một câu hoàn chỉnh, thanh âm lí nhí nghèn nghẹn đứt quãng, “Em sẽ…… tìm thời gian thích hợp cùng anh nói chuyện.”
Phó Giản Dự nhếnh mép, rướn người về phía cậu, giơ ngón trỏ tay phải nâng cằm đối phương, gằn từng âm rất trầm, rất nặng: “Tiểu Hạ, điều em nên làm hẳn là đúng lý hợp tình mà chỉ trích anh, mắng chửi anh là đồ cặn bã, không xứng với tình cảm của em, sau đó dứt khoát cùng anh chia tay.”