Chương 513
“Nhị gia, đại nhân mời ngài vào, để ngài đợi lâu rồi!”
Thịnh Nhị lạnh nhạt liếc nhìn Cao Triều một cái, lướt qua hắn đi thẳng vào trong.
Vào phòng, hành lễ, rồi ngồi xuống.
Kỷ Cương nhấp ngụm trà cho ướt giọng mới mở lời: “Thịnh Nhị, có chuyện này cần ngươi làm.”
Thịnh Nhị đứng dậy lĩnh mệnh: “Xin đại nhân cứ sai bảo.”
Kỷ Cương nói: “Chuyện quân lương ở Bắc phủ, trong cung yêu cầu tiếp tục điều tra ngầm.”
Chuyện này vẫn chưa xong sao?
Trong lòng Thịnh Nhị hơi rúng động, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “Đại nhân, Bắc phủ là thiên hạ của Hạo vương, bên cạnh hắn người tài không thiếu, chuyến này ta cần chọn vài người thật có bản lĩnh đi cùng.”
Kỷ Cương gật đầu: “Đi chọn đi, nếu làm tốt chuyện này thì là một công lớn.”
Thịnh Nhị chắp tay cung kính: “Không dám nhận công, chỉ mong có thể tra ra chút gì đó để giao nộp. Đại nhân, khi nào khởi hành?”
Kỷ Cương hài lòng nhìn hắn: “Sáng mai!”
“Rõ!”
Đợi người đi rồi, thị vệ thân cận vào thu dọn trà, thấy chén trà rót cho Thịnh Phủ trấn vẫn chưa động đến, bèn cười nói: “Đại nhân để Phủ trấn đại nhân đợi lâu như vậy, Phủ trấn đại nhân quả nhiên biết điều, nghe lời hơn hẳn.”
Kỷ Cương v**t v* chén trà trong tay, không nói gì.
Một Cao Triều, một Thịnh Nhị người trước vui buồn hiện rõ trên mặt, người sau dù núi Thái Sơn sụp trước mặt vẫn không đổi sắc.
Ai cạn nghĩ, ai sâu tính nhìn là biết. Vì chiếc ghế quan dưới mông mình, tất nhiên phải gõ đầu nhắc nhở đôi ba phần.
Chỉ là gương mặt Thịnh Nhị, nhìn thế nào cũng khiến hắn không ưa nổi.
…
Thịnh Nhị rời khỏi viện, chưa vội chọn người, mà quay thẳng về phòng mình.
Có giỏi chọn đến mấy người trong Cẩm Y vệ cũng vô dụng, quân Bắc phủ là thân quân của Hạo vương, toàn là những chiến binh sắt đá từng đánh nhau với quân Thát Đát, muốn điều tra trước mắt họ là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Tên Kỷ Cương này đúng là muốn phái mình đi Bắc cảnh chịu chết mà!
Nghĩ đến đây, Thịnh Nhị đã quyết: đêm nay phải đến tìm Cố Trường Bình đòi một chút chỗ tốt.
…
Lúc này, Cố Trường Bình đang ở nội đường xem lễ.
Dù Bỉnh Văn là cưới kế thất, nhưng các lễ tiết nên có đều không thiếu, mà những lễ tiết này, cũng là hắn muốn dành cho A Bảo.
“Lễ thành, đưa tân nương vào phòng!”
Ầm ầm, vô số người xúm xít đưa tân lang tân nương về nội trạch.
Tiểu Niệm Mai thấy hai người bên cạnh không hề có ý định theo sau, không khỏi tò mò hỏi: “Không đi xem sao?”
Cố Trường Bình xoa mũi: “Nhiều người quá.”
Tĩnh Bảo phụ họa: “Chen chúc mệt lắm.”
“Ta cũng không muốn đi!” Tiểu Niệm Mai làm mặt già dặn: “Trong lòng thấy ức!”
Tĩnh Bảo bật cười, đưa tay nhéo má cậu: “Sư đệ, đệ nói chuyện càng ngày càng ra dáng, học của ai thế?”
“Của tiên sinh đó!”
Tiểu Niệm Mai kiên quyết không nhận mình già dặn, lập tức đổ cho Cố Trường Bình.
Tĩnh Bảo liếc Cố Trường Bình thật nhanh, nghĩ đến những lời đã nói, những việc đã làm trong bóng tối, mặt lập tức hơi đỏ lên: “Phải học điều tốt mới được!”
Cố Trường Bình mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Ta dạy sai điều gì?”
Tĩnh Bảo giả vờ không nghe thấy: “Sư đệ, đi thôi, tuy ta thấy chật, đệ thấy ức, nhưng vẫn nên ra xem náo nhiệt một chút.”
“Sư huynh, đi thôi!” Thật ra Tiểu Niệm Mai đã ngứa ngáy từ lâu.
Cố Trường Bình vẫn đứng nguyên tại chỗ, khóe môi nhếch lên rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại đầy ắp dịu dàng.
Con nhóc này cũng biết dỗ trẻ con đấy chứ.
“Người trong cung đến rồi, người trong cung đến rồi!”
Một tiếng gọi vang khiến cả nội đường xôn xao, người vốn đang ùa vào lại ùa ra.
Tĩnh Bảo và Tiểu Niệm Mai chạy ở phía trước nhất.
Cố Trường Bình sợ hai người bị chen lấn, bước nhanh tới, mỗi tay kéo một đứa: “Ngoan, đứng đây, đừng động đậy!”
Tĩnh Bảo níu lấy tay áo hắn: “Tiên sinh đi đâu vậy?”
Cố Trường Bình nhìn tay áo bị nắm, chỉ thấy hương thơm quen thuộc trên người Tĩnh Bảo lại quấn lấy mình.
Hắn nhấc tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên đầu Tiểu Niệm Mai: “Đi chống lưng cho cha ngươi.”
Tiểu Niệm Mai ngơ ngác: “Cha ta cần tiên sinh chống lưng gì thế? Sư huynh nói thử xem!”
Sư huynh cậu lúc này chẳng còn tâm tư nghĩ ngợi gì, vì khi nãy Cố Trường Bình nhấc tay nàng, ngón tay còn khẽ cào vài cái trong lòng bàn tay nàng.
Thật là quyến rũ mà!
…
Không ai ngờ người tới lại là Thẩm cô cô, phụ tử Tô Thái phó vội vàng ra nghênh tiếp.
Cố Trường Bình không rời nửa bước, đi sát sau lưng hai người.
Sau khi hành lễ xong, Thẩm cô cô ngẩng cao đầu nói: “Nương nương có ban thưởng, mời tân nương ra nhận.”
Chốc lát sau, Tạ Lan mặc hồng y được dìu ra ngoài.
Thẩm cô cô liếc thấy dáng đi của cô gái, bèn khinh thường trong lòng, bước chân đi lớn như thế, chẳng hiểu lễ nghi gì cả.
Bất chợt ngẩng đầu, lại thấy Cố Trường Bình đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng không khỏi chột dạ, trên mặt lập tức nở nụ cười nhiều thêm vài phần.
Thứ được ban thưởng là một đôi khóa đồng tâm bằng vàng ròng, mang ý nghĩa vợ chồng hòa hợp, trăm năm đồng lòng.
Tân lang tân nương nhận lễ, quỳ tạ ân điển.
“Cuộc hôn sự này, nương nương rất xem trọng đấy!”
“Nghe nói cha của tân lang là Tạ Thái y, được nương nương đích danh giao nhiệm vụ chăm sóc thai kỳ cho nương nương.”
“So sánh thế này thì đại phu nhân trước kia đúng là mệnh mỏng quá rồi.”
Cố Trường Bình nghe những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt tìm đến người nhà họ Mai, khi thấy mặt Mai Giang Thanh trắng bệch, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Ban đầu việc tổ chức tục huyền long trọng như vậy đã là cái tát vào mặt nhà họ Mai, giờ thêm ban thưởng của Quý phi, chẳng khác nào đâm thêm dao vào tim người ta.
Trên đời không chỉ có “đánh chết”, mà còn có “tâng chết”.
Tô Uyển Nhi mang thai rồi mà lòng dạ còn không yên, đúng là khiến người ta buồn nôn.
Cố Trường Bình bước đến chỗ Mai Giang Thanh: “Mai thúc.”
“Trường Bình à.”
“Mai thúc, có thể mời người ra ngoài nói chuyện một lát không?”
Mai Giang Thanh nhìn hắn: “Được.”
Ra đến nơi vắng người, Cố Trường Bình nghiêm túc nói: “Từ sau khi Mai tẩu qua đời, ta hiếm thấy Bỉnh Văn cười. Trước kia ta khuyên hắn, hãy sớm bước ra khỏi nỗi đau, nhưng hắn chẳng bao giờ nghe. Bảy năm rồi, giờ cuối cùng cũng có người khiến hắn bước ra được, ta nhìn thấy cũng vui thay cho hắn.”
Trong lòng Mai Giang Thanh chấn động.
Bảy năm rồi sao?
Con gái ông mất đã lâu đến vậy rồi sao?
“Ta từng gặp Tạ Lan, cũng đã tìm hiểu kỹ, nàng là người rất tốt, thành thật, lại giỏi y thuật.”
Cố Trường Bình mỉm cười: “Để nàng chăm sóc hai cha con họ, ta yên tâm. Mai thúc thấy sao?”
Mai Giang Thanh sao lại không biết?
Vì đứa cháu ngoại, ông đã âm thầm điều tra và quan sát Tạ Lan rất nhiều lần, nếu không tốt, ông tuyệt đối không đồng ý tái hôn.
Chỉ là cảnh tượng khi nãy, khiến ông như thấy lại cảnh con gái mình ngày cưới: cũng thanh xuân rực rỡ, phu thê tình thâm!
Mai Giang Thanh thở dài: “Ta chẳng mong gì hơn, chỉ mong nàng ấy tốt với Niệm Mai là được.”
Cố Trường Bình không thể nói kiếp trước Tạ Lan vì đứa bé này mà sinh một con gái rồi không sinh thêm nữa, chỉ cười: “Dù sao còn có ta mà.”
Mai Giang Thanh nghe vậy, nỗi đau trong lòng cũng dịu đi vài phần.
Đúng lúc đó, Tiểu Niệm Mai chạy tới, ôm chặt lấy chân ông: “Ông ngoại, về phòng cháu đi, cháu cho ông xem cái này.”
“Cái gì vậy?”
“Chữ cháu luyện ấy, tiên sinh khen lắm.”
“Tiên sinh khen gì nào?”
“Nói chữ đẹp ạ!”
“Đi, để ngoại xem nào… A Mai à, sau này mẹ mới vào cửa, con phải ngoan, miệng phải ngọt một chút.”
“Chẳng phải gọi là mẹ sao, cháu sẽ gọi, nhưng gọi không ra, ông ngoại ơi.”
“Cháu ngốc, gọi không ra cũng phải gọi, con có ngọt miệng thì người ta mới thương con chứ…”