Thiên Tài Tướng Sư - Chương 142
Như vậy, cán bộ biên chế đơn vị trực thuộc quốc vụ viện chỉ thấp hơn một bậc so với các nhân viên chính phủ.
Cát Lăng Tiêu năm nay mới khoảng 40, thế mà thứ bậc c*̃ng đã ngang hàng với những cán bộ chính phủ rồi. Nếu ở độ tuổi này mà có thể tiến thêm một bậc thì sẽ vô c*̀ng có lợi cho việc thăng quan tiến chức sau này.
Theo thông lệ thì giám đốc Cát còn phải chịu khổ ở ngân hàng ba năm năm nữa thì may ra mới được thăng thêmmột chức, mà có khi cả đời c*̃ng chỉ giữ đến chức này thôi. Bây giờ có cơ hội tốt thế, ông có thể không tranh thủ sao.
Chỉ có điều lần cạnh tranh này khốc liệt quá. Thực sự có quá nhiều người, dựa vào đầy đủ các mối quan hệ, nghĩ đủ mọi cách để ngồi vào được cái chỗ ấy. Mặc dù Cát Lăng Tiêu c*̃ng có chút quan hệ. Nhưng trong lòng vẫn không yên tâm thế nên đến hỏi Diệp Thiên, người mà không có liên quan gì với những người đó.
– Tiểu Diệp, cháu… cháu xem, lần này chú có cơ hội không?
Nhìn thấy Diệp Thiên trầm ngâm không nói, trong lòng giám đốc Cát thấp thỏm không yên. Cẩn thận mở miệng hỏi. Nếu để cho cấp dưới c*̉a ông nhìn thấy cái bộ dạng giám đốc ngân hàng oai phong lẫm liệt lúc này thì họ đến rớt cả mắt kính ra mất.
– Chú Cát, cháu thấy hai má chú đầy đặn, cằm tròn, miệng vuông môi hồng, đều là biểu hiện c*̉a sự nghiệp phát đạt. Chắc hẳn tâm nguyện lần này c*̉a chú có thể thành hiện thực.
Diệp Thiên quan sát tỉ mĩ tướng mạo Cát Lăng Tiêu, chau mày một chút, nói tiếp:
– Chú Cát, chú… chú… ở bên ngoài, có phải là có… có cái gì đó không?
Lông mày Cát Lăng Tiêu dày rộng, mắt sâu dài, lòng đen lòng trắng phân biệt rõ ràng, môi hồng. Điều này thể hiện rằng ông rất có duyên với phụ nữ.
Một điều quan trọng hơn, đó là mạch Gian Môn c*̉a giám đốc Cát nổi lên hẳn cho thấy rằng ngoài người vợ ở nhà ra ông còn có thêm 1 người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Cái gọi là ” Gian Môn” chính là chỉ huyệt Thái Dương. Những người uyên thâm thuật xem tướng có thể từ đó mà nhìn ra được nhân duyên c*̉a người khác. Đối với những người có số đào hoa thì huyệt này càng nổi lên rõ ràng.
Lần trước Diệp Thiên gặp Cát Lăng Tiêu vẫn chưa thấy ông có những đặc điểm này, chắc hẳn trong 2 năm sự nghiệp thành công, thì vận mệnh đào hoa c*̃ng đến luôn với ông.
– Có cái gì? Có cái gì đó là cái gì?
Cát Lăng Tiêu nghe thấy vậy thì lặng người đi một chút, những vẫn không hiểu những lời nói ấp úng c*̉a Diệp Thiên này nghĩa là gì.
– Khụ khụ
Diệp Thiên nghe vậy ho một tiếng nói:
– Chú Cát, chính là… chính là có phải chú ở bên ngoài có người phụ nữ khác không?
Lúc này Diệp Thiên c*̃ng mới chỉ là một chàng trai mới lớn, nói đến những chuyện đại loại thế này c*̃ng hơi ngại. Thế nhưng Diệp Thiên xem tướng c*̉a Cát Lăng Tiêu cộng với việc khi nãy bói cho ông 1 quẻ thì thấy rằng việc này có ảnh hưởng rất lớn đến ông vì thế Diệp Thiên không thể không hỏi.
– À. Chuyện này…. Chuyện này…
Nghe những lời nói c*̉a Diệp Thiên như vậy, mặt Cát Lăng Tiêu bỗng chốc đỏ ửng lên. Nếu là những người có thâm niên hay là những người c*̃ng tuổi với ông hỏi chuyện này, giám đốc Cát sẽ không để ý, thậm chí còn có đôi chút cảm thấy tự hào.
Thế nhưng lại bị một tên vãn bối nhắc, giám đốc Cát có chút ngập ngừng ấp úng. Phải nói rằng, tuổi con gái ông c*̃ng không kém Diệp Thiên, vì vậy đối diện với Diệp Thiên, trong lòng Cát Lăng Tiêu lúc này lần đầu tiên cảm thấy hành vi c*̉a mình hình như không có đạo đức.
Thấy Cát Lăng Tiêu hồi lâu mà vẫn không dám khẳng định, Diệp Thiên nói tiếp:
– Chú Cát, rốt cuộc là có hay không? Chuyện này có liên quan mật thiết đến việc bổ nhiệm lần này c*̉a chú có thành công hay không đấy.
– Khụ khụ, tiểu Diệp… việc… việc này, thực ra là có, nhưng chú c*̃ng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Cháu… cháu c*̃ng biết, xã hội bây giờ đều thế mà.
Cát Lăng Tiêu nghe thấy việc này có liên quan đến việc thăng chức c*̉a mình thì c*̃ng không giấu diếm nữa:
– Năm ngoái chú có quen một cô gái. Rồi… rồi kết giao từ đó. Thế nhưng việc này với việc bổ nhiệm c*̉a chú thì có liên quan gì?
Mấy năm nay ở Bắc Kinh, việc nuôi gái bao rất phổ biến, thậm chí giám đốc công ty, viên chức chính phủ đến tham dự sự kiện, hội nghị mà không có một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh thì đều bị coi là không có năng lực hết.
Vì thế Cát Lăng Tiêu vào cái năm rộ lên phong trào nuôi thiếp ấy, thông qua bạn bè giới thiệu, c*̃ng bao một cô sinh viên trường nghệ thuật. Thế nhưng chuyện này Cát Lăng Tiêu hành sự hết sức bí mật, ngoại trừ những người bạn thân thiết ra thì không một ai biết được.
– Chú Cát, nếu chú tin cháu, thì tốt hơn hết trong vòng nửa tháng chú nên giải quyết cho xong việc này đi. Tốt nhất là đưa cô ta ra khỏi Bắc Kinh. Nếu không thì, đừng nói là thăng quan tiến chức, cháu sợ là đến cái ghế bây giờ chú c*̃ng chẳng giữ nổi đâu.
Diệp Thiên nói tới đây thì ngừng lại. Cậu biết là Cát Lăng Tiêu thừa hiểu ý c*̉a mình. Khí vận và tướng mạo c*̉a người này, không phải là không thể thay đổi, thường thường thì việc nào c*̃ng vậy, đều thiên biến vạn hóa.
Đúng là vận khí c*̉a Cát Lăng Tiêu rất mạnh, nhưng không phải nói là trên đường sự nghiệp không gặp trắc trở gì. Những nhân tố bên ngoài c*̃ng có thể tác động làm xoay chuyển vận mệnh con người ta đang thịnh mà trở nên suy.
– Cái này… cái này, tiểu Diệp. Cháu… cháu nói có thật không?
Nghe xong những lời nói c*̉a Diệp Thiên, Cát Lăng Tiêu hít sâu một hơi, trên trán mồ hôi lấm tấm rịn ra.
Làm việc tại ngân hàng c*̃ng hơn 20 năm rồi, chuyện đấu đá tranh giành lẫn nhau không ít. Cát Lăng Tiêu c*̃ng đã từng hạ thủ sau lưng người khác. Lần này Diệp Thiên nhắc, ông lập tức hiểu ra ngay. Có người định đem chuyện này ra để làm trò đây.
Có được thông về hiệp hội Kiểm chứng c*̉a những nhân viên nội bộ không chỉ có mình Cát Lăng Tiêu. Mấy thành phố quanh Bắc Kinh này, những người có điều kiện bằng ông hoặc kém hơn ông không ít. Người thì nhiều mà ghế thì ít, lẽ dĩ nhiên là dẫn đến tranh giành đấu đá lẫn nhau thôi.
Bất kể là trong biên chế nhà nước hay ở những đơn vị xí nghiệp, việc tranh giành đấu đá lẫn nhau xảy ra rất nhiều, dẫm đạp lên người khác để tiến chức. Đây đều là những việc xảy ra hàng ngày.
Ngay cả bản thân giám đốc Cát c*̃ng đã từng nếm qua những tranh giàng đấu đá đó nhiểu lần. Nghĩ đúng là có phải tự gây phiền toái cho mình hay không?
Cuối những năm 90, làm việc trong chính phủ hay ngoài công ty tư nhân, tác phong nam nữ mặc dù không còn quá nguyên tắc như trước nữa, nhưng chỉ cần có đủ những chứng cứ xác thực thì tác hại c*̉a nó vẫn thật không nhỏ.
Việc Cát Lăng Tiêu bao sinh viên đại học lần này tuy là rất bí mật nhưng không phải là người khác không thể điều tra ra được. Mà một khi chuyện này bị khui ra, giám đốc Cát đừng nghĩ đến việc thăng chức, mà sợ là ngay cả cái ghế bây giờ c*̃ng không giữ nổi.
– Giám đốc Cát, những lời nói c*̉a cháu, tin hay không thì tùy chú.
Nhìn thấy sắc mặt c*̉a Cát Lăng Tiêu, Diệp Thiên đoán ông tin đến 7, 8 phần. Vì thế là cậu xưng hô chuyển từ ” chú” sang “giám đốc” là để biết xem tướng cho ông, nhưng không có cách nào thu tiền cả.
– Tin, chú tin. Diệp Thiên. Chú thực cảm ơn cháu, chú… chú có việc phải đi trước. Đợi giải quyết xong chuyện này chú nhất định sẽ quay lại cảm ơn cháu.
Nghĩ đến việc một tuần nữa hiệp hội kiểm chứng sẽ thông báo, giám đốc Cát đâu còn tâm trí nào mà hỏi Diệp Thiên cách giải quyết nữa. Chỉ kịp nói với Diệp Thiên một câu rồi vội vàng đi luôn.
– Này, giám đốc Cát. Chú… chú định đi đâu đấy?
Diệp Đông Bình ước tính Cát Lăng Tiêu nói chuyện với Diệp Thiên c*̃ng khá lâu rồi. Vừa đúng lúc mua rau về đến cửa Tứ Hợp Viện thì gặp ngay Cát Lăng Tiêu.
– Diệp đại ca, tôi thực sự rất xin lỗi. Ngân hàng có việc, tôi phải về gấp xử lý bây giờ.
Lúc này Cát Lăng Tiêu làm gì còn tâm trạng nào mà nói chuyện bao gái với Diệp Đông Bình nữa. Chỉ kịp nói một câu rồi vội vàng rời Tứ Hợp Viện luôn.
– Tiểu Thiên, chuyện này là thế nào? Không phải nói ở lại nhà mình ăn cơm sao?
Diệp Đông Bình có chút không hiểu, liệu có phải Diệp Thiên còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên đã đắc tội với vị thần tài này rồi hay không?
– Cha, chú ấy có chút chuyện, hôm nay không ở lại dùng cơm với chúng ta được.
Diệp Thiên giải thích cho cha, sau đó quay vào phòng. Bất chợt sững lại một chút bởi vì Cát Lăng Tiêu đi quá vội vàng, đến cái nghiên mực đáng giá 10 vạn này c*̃ng quên luôn trong phòng. Truyện Sắc Hiệp – http://truyenvnfull.com
– Này, tiểu Thiên, cái này… cái nghiên mực này vẫn còn chưa lấy đi à, là giám đốc Cát quên à?
Diệp Đông Bình sau khi vào nhìn, chợt nhìn thấy cái nghiên mực, trong lòng hồ nghi đấy phải là chuyện quan trọng lắm thì mới bỏ quên cái nghiên mực hơn 10 vạn này lại được.
Diệp Thiên nghe vậy, cười cười nói:
– Cha, mấy ngày nữa chú Cát sẽ quay lại lấy thôi mà. Đến lúc đó đưa cho chú ấy c*̃ng được. Mấy ngày này chú ấy rất bận. Cha đừng có làm phiền chú ấy.
– Chuyện này là chuyện gì chứ?
Diệp Đông Bình hồ nghi nhìn Diệp Thiên, lắc lắc đầu. Thế nhưng vẫn nghe lời con trai, nhét chiếc điện thoaị di động mới rút ra trở lại trong túi.
– Cha, con ra ngoài đi dạo một chút.
Diệp Thiên lười giải thích cho cha nên đành ra ngoài đi dạo vậy. Ở đây mỗi ngày ngồi dưới chân Hoàng Thành quan sát tướng mạo c*̉a những người đến từ khắp mọi nơi, đối với Diệp Thiên mà nói là trải nghiệm khó mà có được.
Một thời gian sau đó, Diệp Thiên vẫn lặp lại cuộc sống trước kia c*̉a mình, tận hưởng khoảng khắc thanh bình khó mà có được trong cái thủ đô này.
Cứ mỗi cuối tuần, Diệp Thiên và Thanh Nhã lại c*̀ng nhau du lịch. Vì thế mới có hơn 1 tháng, mà những danh lam thắng cảnh lớn nhỏ ở Bắc Kinh này đều đã đi khắp một lượt rồi.
– Diệp Thiên, em c*̃ng không muốn làm phóng viên, hay là em c*̃ng nghỉ học, chúng ta c*̀ng mở một cửa hàng nhỏ.
Tại vườn sau nhà Diệp Thiên, c*̀ng với Thanh Nhã ngồi trên 1 cái ghế trúc, trên đầu là một cây đại thụ cành là xum xuê. Vào cái thời tiết nóng nực c*̉a mùa hè này, ngồi đây lại càng cảm thấy râm mát.
Thanh Nhã dạo này phải đi thực tập. Mà đơn vị thực tập đã được quyết định sẵn rồi. Rất nhiều người nghĩ đủ mọi cách để vào được đài truyền hình trung ương. Thế mà mới có được vài ngày mà Thanh Nhã đã cảm thấy chán nản.
Diệp Thiên nghe thấy vậy cười nói:
– Mở cửa hàng gì? Mình chỉ biết gieo quẻ bói toán, xem phong thủy thôi, không khéo sau này anh thành thầy bói, còn em thì thành bà thầy c*̃ng nên.
– Bà thầy cái gì chứ. Diệp Thiên, con lại ăn nói lung tung rồi. Lần này con phải dọn đấy.
Diệp Đông Bình vừa bước chân vào vườn sau thì nghe được những lời nói c*̉a Diệp Thiên, cảm thấy có chút kỳ quái. Thế nhưng khi nhìn thấy mặt Thanh Nhã ửng hồng lên thì ngay lập tức hiểu ra.
– Con có thể không thu dọn được không? Cha, có phải nhà mình có khách không?
Diệp Thiên nhìn thấy mặt Thanh Nhã đỏ ửng lên như vậy, cười rồi chuyển luôn sang chủ để khác.