Thiên Tài Tướng Sư - Chương 167
Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói:
– Thời tiết hôm nay thật đẹp, trăng tròn đêm sáng sao lấp lánh, các vị, hay là chúng ta c*̀ng đến Bạch Vân Quan uống trà ngắm trăng đi?
Sự việc vừa xảy ra khi nãy khiến cho Diệp Thiên c*̃ng có chút không kịp chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng bùa Ngũ Quỷ Tuyệt Mệnh, cứ tưởng là sẽ gây thương tổn trên thân thể Tề Dực, không ngờ lại có thể khiến cuồng tính c*̉a hắn bộc phát. Hậu quả thật là khác xa so với dự đoán c*̉a Diệp Thiên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenvnfull.com
Có khi nó còn khiến cho một người tinh thần đau khổ, còn hơn ca mức tra tấn. Diệp Thiên tin rằng sau vụ việc này, sự nghiệp c*̉a lão béo Tề ở đài truyền hình này kể c*̃ng coi như là chấm dứt hoàn toàn.
Nghĩ đến màn kịch vừa rồi, Diệp Thiên cảm thấy rất thoải mái. Nhẫn nhịn bực dọc cả một đêm giờ mới được tiêu tan. Mới ra khỏi khách sạn đã thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nét mặt cực kỳ tươi cười.
– Này, tôi nói cậu này Diệp Thiên, cậu vui mừng cái gì thế? Cười trên nỗi đau người khác, tên tiểu tử này đúng là cười trên nỗi đau người khác thật rồi.
Cao Tiền Tiến đi sau Diệp Thiên, tức giận nhìn cậu 1 cái nói:
– Đừng có uống trà, lão đệ, đi c*̀ng anh uống rượu đi. Con bà nó, tự dưng lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là xui xẻo!
Vừa rồi cha cậu c*̃ng vừa gọi điện đến tra hỏi chuyện khi nãy, sau khi nghe xong liền đập vỡ cả điện thoại. Lòng dạ Cao Tiền Tiến lúc này vẫn chưa bình tĩnh lại.
– Uống rượu à?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi 1 chút. Nghĩ lại chuyện tối nay thì c*̃ng đáng uống no say 1 trận. Cười đáp lại:
– Được, thế thì đi uống rượu vậy, thế nhưng em nói trước, bia, rượu vang với rượu tây em đều không uống hết, em chỉ uống rượu trắng thôi.
Cái thời mà Diệp Thiên còn chưa biết gì đã bị Diệp Đông Bình nhúng đầu đũa vào rượu rồi cho vào miệng rồi. Mặc dù không phải là 1 con ma men nhưng mỗi lần gặp chuyện vui thì đều uống một chút.
– Được, để ta xem tửu lượng c*̉a tiểu tử nhà ngươi với ta thế nào. Đi, uống cạn rượu ngon.
Diệp Thiên thấy nét mặt Cao Tiền Tiến lộ rõ vẻ tươi cười. Cậu ta sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cảm giác duy nhất không quen đó chính là rượu tây. Thường thì cứ cách một khoảng thời gian, lại mời người khác đi uống rượu Mao Đài. Lần này nghe Diệp Thiên nói vậy trong lòng chợt cảm thấy như là tri kỷ vậy.
– Chú Vệ, Lôi tổng, cả Lưu tổng nữa, đi, chúng ta c*̀ng đi nào. Anh Cao, dẫn theo nhiều bạn thế này, đừng có mà không hoan nghênh nhá!
Sau khi nghe Cao Tiền Tiến nói vậy, Diệp Thiên ngoảng đầu lại nhìn, phát hiện người xung quanh mình c*̃ng không ít. Vệ Hồng Quân với Lôi Vụ thì không nói làm gì rồi nhưng đến cả Lưu Đại Chí còn dắt theo 1 cô gái xinh đẹp phía sau nữa.
– Sao lại nói thế, càng đông càng vui, để anh gọi người chuẩn bị thịt nướng.
Cao Tiền Tiến quen với cuộc sống ở nước ngoài rồi, rất thích những nơi náo nhiệt ồn ào, lập tức lấy điện thoại ra sai bảo.
Lôi Vụ thì vốn đã quen biết Cao Tiền Tiến rồi, nhưng còn Vệ Hồng Quân và Lưu Đại Chí đều là những người làm kinh doanh, c*̃ng muốn kết giao với tên công tử nhà danh gia vọng tộc này, liền gật đầu đồng ý ngay.
Cái cô Long Tuyết Liên ” bạn gái” c*̉a Cao Tiền Tiến kia c*̃ng ngồi lên xe Lôi Vụ, c*̀ng cô mình bàn luận rối rít về chuyện vừa xảy ra khi nãy kia.
Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã thì c*̀ng ngồi xe c*̉a Vệ Hồng Quân, đi theo sau xe c*̉a Cao Tiền Tiến, mấy chiếc xe nối đuôi nhau rồi khỏi khách sạn.
– Diệp Thiên, miếng ngọc bội này thì dùng như thế nào?
Vệ Hồng Quân một bên lái xe, một bên móc ra miếng ngọc bội mới đấu giá được lúc tối.
– Chú Vệ, chú cứ chuyên tâm lái xe đi. Miếng ngọc bội này tránh được tai nạn, gặp được may mắn, chú cứ làm hai việc c*̀ng 1 lúc thế này cẩn thận lại ngược lại hoàn toàn đấy.
Nhìn thấy động tác c*̉a Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên giơ tay cầm miếng ngọc bội nói:
– Món đồ này vẫn chưa được gọt giũa. Chú Vệ cứ để bên thân mình, không có việc gì thì mang nó ra ngắm nghía là được rồi. Ấy, nhưng lúc lái xe thì không được ngắm nghía đâu đấy.
Khi nãy nhìn thấy lão béo Tề gặp chuyện đen đủi, trong lòng Diệp Thiên vô c*̀ng thoải mái. Cười đùa vài câu với Vệ Hồng Quân. Kể từ khi công ty bị ngừng hoạt động 2 tháng trước, đây mới là lần đầu tiên Diệp Thiên vui vẻ như vậy.
Từ những lời nói c*̉a Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân có thể nghe ra được tâm trạng vui mừng c*̉a cậu. Lập tức cười hỏi:
– Tên tiểu tử này sao mà vui thế? Có phải là vì thấy tên béo Tề gặp chuyện không?
Vệ Hồng Quân với lão béo Tề c*̃ng chỉ là quen biết sơ sơ, hơn nữa buổi đấu giá khi nãy, hắn cứ không ngừng nhằm vào Diệp Thiên vì thế nên nhìn thấy tên Tề Dực hành động như vậy đến cả Vệ Hồng Quân c*̃ng cảm thấy rất sung sướng.
Vu Thanh Nhã từ lúc ra khỏi hội trường cứ nắm chặt lấy tay Diệp Thiên, nghe Vệ Hồng Quân nói vậy thì đột nhiên lên tiếng:
– Chú Vệ, cháu thực tập ở đài truyền hình này, hắn ta cứ không ngừng gây khó dễ cho cháu.
Hồi Diệp Thiên 8 tuổi, vì đánh nhau với con trai c*̉a một người mổ lợn trên thị trấn mà bị ông ta đuổi đến tận trường giáo huấn một trận. Đến đêm hôm ấy, hơn 20 mảnh kính ở 4 cái cửa sổ nhà ông ta đều bị ai đấy đập vỡ tan tành.
Thế nên người khác không biết nguyên nhân vì sao Tề chủ nhiệm phát điên nhưng Vu Thanh Nhã từ nhỏ đã lớn lên c*̀ng Diệp Thiên thì c*̃ng đoán ra được vài phần. Bạn trai cô tuyệt đối không phải loại con trai ném đá giấu tay.
– Người này đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, nếu không phải có chuyện hôm nay thì chú Vệ c*̃ng không biết được hắn chẳng phải là người tốt gì, thật là mất mặt quá đi.
Vệ Hồng Quân c*̃ng hiểu được mấy phần ý c*̉a Vu Thanh Nhã.
– Cháu nói là tên chủ nhiệm văn phòng hơn 40 tuổi đó gây khó dễ cho thực tập sinh à. Đó chẳng phải là muốn ra oai hay sao?
Mấy người buôn chuyện trên xe sau khoảng nửa tiếng thì mấy chiếc xe chạy nhanh vào trong một khu biệt thự ở ngoại ô. Đây là một khu nhà sang trọng mới được xây dựng năm ngoái, c*̃ng là nơi tụ tập những nhà kiệt phú ở Bắc Kinh này.
Xuống xe đón mấy người Diệp Thiên vào xong sân nhà, Cao Tiền Tiến nói:
– Mọi người xuống xe đi, tôi đi lấy rượu.
– Ồ, ở đây chẳng có mồi gì cả sao mà uống rượu được?
Nhìn thấy trong sân trống vắng, Diệp Thiên có chút khó hiểu.
Thế nhưng lời nói c*̉a Diệp Thiên còn chưa dứt thì ngoài cửa đã vọng lại tiếng ô tô phanh kít. Sau đó 4, 5 người c*̀ng đi vào sân, c*̃ng chẳng để ý đến mấy người Diệp Thiên, cứ thế tự nhiên hoạt động.
Sau khoảng 7, 8 phút, sân biết thự này đã bày 2 dãy bàn tiệc buffet, trên bàn bày đủ các loại thịt, đa dạng không kém gì khách sạn 5 sao.
Ngoài ra còn có thêm 3 cái khay nướng, bên cạnh mỗi một khay nướng trên mỗi bàn thì là liệt chân gà, cánh gà đã được xiên xong hết rồi. Những người này bận bịu nhanh chóng làm xong thì c*̃ng tự động ra về.
– Đây… đây đúng là có tiền có khác!
Nhìn thấy sự việc giống y như một màn ảo thuật vừa diễn trong trước mắt mình, Diệp Thiên c*̃ng hơi há hốc mồm.
Cậu vốn cho là mình có hơn 100 vạn, cuộc sống c*̃ng coi như là khá thoải mái. Thế nhưng so sánh với Cao Tiền Tiến thì chất lượng cuộc sống kia c*̉a cậu còn thấp hơn cả cái con đường ngoài cổng kia.
– Các huynh đệ, tôi nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền thôi.
Cao Tiền Tiến không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Diệp Thiên, hai tay bê một thùng rượu, nói:
– Rượu Mao Đài năm 80, hôm nay đủ cả, mọi người c*̃ng đừng khách khí làm gì, tự túc là hạnh phúc nha.
Nghe Cao Tiền Tiến nói vậy, Lôi Vụ cười nói:
– Tiền Tiến, cháu nướng đồ cho Tuyết Liên ăn đi, còn bọn chú thì không phải lo.
– Dượng à, ai cần hắn nướng cho chứ, cháu tự nướng.
Long Tuyết Liên đỏ mặt, cần 2 xiên cánh gà đến chỗ khay nướng.
Nói thật ra, mặc dù gia thế nhà mình c*̃ng không hề thua kém nhà Cao Tiền Tiến, thế nhưng những buổi tự tổ chức nướng thịt kiểu như thế này ở trong nước vẫn chưa phổ biến. Cao Tiền Tiến tổ chức ra như thế này thật ra khiến cho cách nhìn c*̉a Long Tuyết Liên đối với anh c*̃ng có chút thay đổi.
– Thanh Nhã, chị đến giúp em nướng.
Buổi tối sử dụng pháp thuật, Diệp Thiên c*̃ng bị tổn thương chút ít nguyên khí, lúc này bụng đói meo nên c*̃ng không khách khí, 1 tay cầm tận mười mấy xiên chân gà, 1 mình chiếm luôn 1 cái khay nướng.
Cao Tiền Tiến không phải là con cháu ba đời nhà quan gì nhưng Vệ Hồng Quân c*̀ng Lưu Đại Chí lại hết lòng muốn kết giao. Không khí trong sân lúc này vô c*̀ng hòa hợp, thỉnh thoảng lại cười vang lên.
Mười mấy phút trôi qua, mùi thịt nướng tỏa ra tứ phía. Cao Tiền Tiến trải một tấm khăn lên trên cỏ, mọi người c*̀ng ngồi lên trên chiếu. Những xiên thịt nướng thơm ngon c*̃ng đc bày lên đó.
Như vậy, tay nghề nướng thịt c*̉a mỗi người c*̃ng được phân cao thấp. Xiên thịt c*̉a Diệp Thiên c*̀ng Cao Tiền Tiến nướng ra màu vàng óng, mùi thơm nức mũi. Nhưng còn xiên c*̉a mấy người còn lại thì đại đa số đều cháy một mảnh đen xì.
– Được rồi, bắt đầu ăn đi, á, chú Vệ, chú ăn xiên chú nướng ý, đừng tranh c*̉a cháu.
– Cháu vất vả nướng nhiều như thế, chú Vệ chỉ giúp cháu tiêu hóa bớt mấy cái thôi mà.
Diệp Thiên nướng mười mấy cái chân gà vừa mới bày lên thì 3, 4 cánh tay đã giơ ra lấy. Nhanh đến mức Diệp Thiên ngăn đông chặn tây không kịp, khiến cho mọi người phá lên cười ha ha.
– Từ năm 8 tuổi cháu đã nướng chim thỏ trên núi ăn rồi, tay nghề có thể không cao sao?
Diệp Thiên cười hắc hắc, cầm 1 cái chân gà đem cho Vu Thanh Nhã ngồi bên cạnh.
Ngồi đối diện với Diệp Thiên là Long Tuyết Liên đang nhìn vào mấy cái chân gà cháy c*̉a mính, sắc mặt có hơi phân vân, c*̃ng muốn giơ tay ra lấy xiên nướng c*̉a Cao Tiền Tiến nhưng lại cảm thấy hơi ngại.
Kỳ thực Cao Tiền Tiến chủ yếu là bất mãn với sự sắp đặt hôn nhân trước c*̉a gia đình. Những hành động lúc trước c*̃ng không phải là cố tình nhằm vào Long Tuyết Liên. Lúc này mấy người trẻ tuổi c*̀ng ngồi với nhau, cậu c*̃ng không nỡ để con gái phải ăn mấy đồ cháy khét đó, lập tức nói:
– Tuyết Liên, này, chúng ta kể c*̃ng là bạn bè từ khi còn bé, đến đây không phải khách khí đâu.
Điều làm Long Tuyết Liên không ngờ đến chính là Cao Tiền Tiến lại có thể tự mình cầm 1 xiên cánh gà vàng óng đưa cho mình. Long Tuyết Liên đưa tay ra nhận, nói lí nhí:
– Cảm ơn!
– Ha ha, nhân duyên ngàm dặm cánh gà đưa lối. Cao huynh, nào, chúng ta cạn 1 ly.
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Diệp Thiên không khỏi cười lên, nhấc 1 bình rượu Mao Đài lên uống.
Kể từ sau khi sư phụ qua đời, tâm trạng Diệp Thiên lúc nào c*̃ng u buồn. Cậu c*̃ng không phải là loại hay mượn rượu giải sầu. Khó mà gặp được cảnh tượng như vậy, lập tức tu một hơi uống hết gần nửa bình rượu.
– Được, sảng khoái quá, nào, mọi người c*̀ng đồng khởi!
Nhìn thấy bộ dạng Diệp Thiên như vậy, Cao Tiền Tiến c*̃ng không dùng chén nữa, học theo Diệp Thiên đưa bình lên miệng tu. Còn mấy người Vệ Hồng Quân chỉ có thể cười mếu mà làm theo thôi. Uống rượu Mao Đài như thế này thì giống như là kiểu Vương Bát ăn lúa mạch vậy.
– Diệp đại sư, miệng cứ nói là muốn mời ngài một bữa nhưng mà chưa có cơ hội nào. Nhân đây, mượn rượu c*̉a Cao lão đệ, tôi kính ngài 1 ly.
Đợi cho cái chân gà xuống đến bụng Diệp Thiên xong, Lưu Đại Chí cầm bình rượu đứng dậy, nhìn thấy bộ dạng thân mật c*̉a Cao Tiền Tiến c*̀ng Diệp Thiên nên cho rằng đối phương c*̃ng biết thân phận c*̉a Diệp Thiên.