TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 172

  1. Home
  2. Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
  3. Chương 172
Prev
Next

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tóc đen ngả tuyết mắt chuyển vàng (3)

Khoảnh khắc hình bóng mái tóc bạc và mắt vàng hiện lên trên băng kính, tiên giới lâm vào tĩnh mịch.

Không biết ai là người đầu tiên khuỵu chân, ngã ngồi xuống đất, run run nói:

“Vàng…”

“Mắt vàng…”

“Lận Phụ Thanh là người Bàn Vũ!!!”

“Ma Quân —— Thành chủ Tuyết Cốt Thành là ——”

“Hắn thật sự là người Bàn Vũ!”

Trên trời cao, Tôn chủ có lẽ cũng không đoán được Lận Phụ Thanh có thể ung dung thản nhiên như thế, càng chẳng ngờ hắn dường như không có chút oán trách nào với Doãn Thường Tân. Trên gương mặt lão rốt cuộc lộ ra một chút ngạc nhiên.

Lận Phụ Thanh đỡ Doãn Thường Tân, dùng sức rút móc câu vàng kia ra, cau mày nói: “Người của Bàn Vũ giới à? Từ giờ con nhốt người lại, xem người là người cõi nào!”

Ngư Hồng Đường: “…”

Phương Tri Uyên không dám nhìn thẳng, che mặt thở dài. Này mà là nhặt được ngoài bờ sông à? Rõ ràng là anh em ruột…

Nhưng y nhìn bóng lưng Lận Phụ Thanh cùng suối tóc bạc như thác nước, từ kẽ ngón tay phát ra một tiếng cười nhẹ. Nếu là người khác, thậm chí là chính y đứng ở vị trí đó —— dù không sợ miệng lưỡi thế gian thì cũng sẽ lo lắng tiên giới hỗn loạn, lòng người bất ổn, tìm cách tránh né.

Nhưng Lận tiểu tiên quân thì mặc kệ chuyện này. Hắn chỉ đơn giản nói: Diện mạo thật sự của ta, cớ gì ta không dám nhìn? Thế này không phải vẫn rất đẹp sao?

Doãn Thường Tân đã rất yếu, lại bị thương tổn từ thuật nhiếp hồn, nếu không phải vì thuật pháp của Tôn chủ, ông ta vẫn chưa thể tỉnh lại. Khi móc câu được rút khỏi cơ thể, ông đã lập tức lịm đi trong tay Lận Phụ Thanh.

Bả vai bị đè nặng, Lận Phụ Thanh loạng choạng hai bước mới có thể đứng vững. Hắn th* d*c một hơi, kéo theo sư phụ, xoay người rời đi.

Tôn chủ gọi: “Chờ đã.”

Lận Phụ Thanh cũng không quay đầu lại, nói: “Không chờ. Tôn chủ Bàn Vũ, giữa chúng ta thật sự chẳng có gì để nói.”

“Hiện giờ ngươi hẳn đã tin rồi, ngươi là tạo vật của Doãn Thường Tân, đương nhiên cũng là người Bàn Vũ.” Tôn chủ lắc đầu, dang tay cười nói, “Nhưng xem ra, ngươi khăng khăng muốn đứng về phía Dục giới, làm đồng loại với đám lô đỉnh này.”

“Một khi đã vậy, cũng được.”

“Ta muốn cùng ngươi, Bàn Vũ giới cùng Dục giới, làm một cuộc giao dịch thú vị.”

Lận Phụ Thanh buồn cười. Hắn cảm thấy mình bị sự ngu ngốc của lão Tôn chủ này chọc cười: “Ta là ai mà có thể quyết định thay cho chúng sinh tam giới chứ?”

Tôn chủ lại cười nói: “Thanh Nhi, nếu ngươi không muốn quyết định, vậy ta để những người khác đến thay ta ra quyết định, được không?”

“…”

Ánh mắt Lận Phụ Thanh trầm xuống.

Hắn vẫy tay với cửu trảo xích long cách đó không xa: “Tiểu Hồng Đường, lại đây.”

Ngư Hồng Đường theo tiếng gọi từ bên ngoài bay vào. Lận Phụ Thanh đặt Doãn Thường Tân lên lưng rồng, xoa xoa sừng nó: “Ngoan, đưa sư phụ về Tuyết Cốt Thành trước đi.”

Xích long lắc đầu, cắn ống tay áo Lận Phụ Thanh, cố chấp kéo hắn lên lưng mình. Ma Quân thở dài, lúc này không muốn giằng co thêm nữa, để Ngư Hồng Đường đẩy mình lên lưng.

Hắn chỉnh trang y phục một chút, dựa vào cổ xích long, cất giọng nói với Tôn chủ: “Xin lỗi, nhưng ta mệt lắm rồi… Nếu ngươi vẫn muốn nói tiếp, thì cứ thế này mà nói đi.”

Gió động, Ngao Chiêu chậm rãi bay đến bên cạch Ngư Hồng Đường. Hai chân long một vàng một đỏ sóng vai trên tầng mây, trên lưng đều chở theo người.

Sài Nga kiểm kê chúng tu sĩ Tuyết Cốt Thành sau một hồi huyết chiến xong, lúc này cũng không nhịn được mà suất lĩnh một đội tiến lên vây quanh. Mọi người ở đây, tuy không ai nói một lời, nhưng trước mặt Tôn chủ đều lộ rõ ý định che chở cho Lận Phụ Thanh.

Tôn chủ cụp mắt, nhìn quét một lượt, cuối cùng dừng lại trên người đang ở trên lưng Ngư Hồng Đường, thở dài một tiếng: “Cũng được, chuyện đến nước này, ta cũng không thể không thừa nhận mình đã có chút sơ suất… để cho sinh linh Dục giới phá cảnh Phi Tiên. Lận Ma Quân, ngươi biết thế này có nghĩa là gì không?”

Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói: “Các ngươi sắp đi đời rồi?”

Tôn chủ không giận, trái lại thoải mái ngửa cổ cười lớn, liên tục xua tay lắc đầu.

Sau lưng lão, có tiên nhân Bàn Vũ bước lên, ngạo mạn ngẩng đầu nói: “Hoang đường! Hừ… Bàn Vũ giới chúng ta không ai là không đạt cảnh giới Phi Tiên, các ngươi chẳng qua chỉ là sâu kiến bò lên cây, cũng dám ngông cuồng như vậy!”

Tôn chủ thu lại tiếng cười, nheo mắt nói: “Lận Phụ Thanh, ngươi có biết tại sao chân tiên Bàn Vũ chúng ta lại phải tốn công nhập vào một thể xác để tiến vào Dục giới không?”

Lão chỉ vào ngực mình: “Nếu chúng ta tự mình giáng lâm Dục giới, cả tu vi của thân thể lẫn sức mạnh của thần hồn đều phải chịu sự áp chế của thiên đạo nơi này. Như thế tốn công vô ích, đúng không?”

Lận Phụ Thanh: “Nghe Tôn chủ nói vậy, chẳng lẽ các ngươi có cách khác? Định… uy h**p ta à?”

Tôn chủ nhướng mày, từ trong mũi phát ra một tiếng thở mạnh kéo dài: “Chúng ta tuy tài năng không thể sánh bằng Bất Nhân, có thể xây dựng nên quy tắc thiên địa một cõi —— nhưng phá hủy thì luôn dễ dàng hơn xây mới.”

“Ngươi ngẫm lại xem, nếu hôm nay chúng ta quay về, sau đó đánh nát thiên đạo của Dục giới các ngươi, khiến nó hoàn toàn thông đến Bàn Vũ giới… thì sẽ thế nào?”

Lận Phụ Thanh: “…”

Hắn cụp mắt, trong lòng buồn cười: Đây đúng là đang uy h**p.

……

Lúc này, trên khắp năm châu tiên giới, vô số tu sĩ lo lắng không yên mà tụ tập trước băng kính, nhìn nhau với ánh mắt lo âu.

“Chuyện này…”

Chuyện sống chết của bọn họ, của hàng vạn sinh linh đang nằm trong tay vị tiên quân áo trắng trẻ tuổi cùng Tôn chủ sâu không lường được đến từ bên ngoài bầu trời. Tồn vong của toàn bộ Dục giới, lại nằm trong tay hai kẻ mang huyết thống Bàn Vũ. Như một tàn lửa có thể thiêu đốt cả cánh đồng, nỗi sợ hãi bắt đầu lan ra khắp nơi.

Tôn chủ ra chiêu này hiển nhiên là muốn công phá nhân tâm, mặt kính không chỉ phản chiếu cảnh tượng trên mây, mà còn truyền xuống thanh âm rõ ràng: “Lận Ma Quân, ngươi biết sẽ thế nào không?”

“…”

Tiên quân tóc bạc mắt vàng trầm tĩnh không đáp lời.

“Sao không trả lời? Vậy ngươi có biết, khi hàng rào tre bị hủy đi, dê con rơi vào bầy sói sẽ như thế nào không?”

Ở một vùng núi hoang dã, nhóm thầy trò Thức Tùng Thư Viện mang áo vải và giày rơm, du cư như những người hành tẩu, cho đến khi băng kính kia rơi xuống trước mặt bọn họ.

Nhanh Dư thấp giọng nói: “Quá tàn nhẫn.”

Trần Chi Đạo nhướng mày: “Với Dục giới sao?”

Nhan Dư thương cảm nhìn lên bầu trời, nheo mắt nói: “Với đứa trẻ đang phải một mình gánh vác tồn vong của Dục giới trên kia.”

Trong băng kính, Tôn chủ cười cười: “Không nói chuyện khác, người phàm và muông thú bình thường không chịu nổi linh khí nồng đậm của Bàn Vũ giới —— Bọn chúng sẽ chết.”

“Kế tiếp, chân tiên Bàn Vũ chúng ta sẽ dùng thực lực toàn thịnh của mình để khai chiến với các ngươi, những kẻ tu vi thấp kém ở Dục giới cũng sẽ chết…”

Các tán tu ở tiên giới nín thở mà nhìn, sắc mặt tái xanh, trên trán toát ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Ở một nơi nào đó, trong góc hẻm nhỏ, một bé gái ôm lấy người mẹ tóc tai rối bù, quần áo chắp vá, sợ hãi nói: “Mẹ, con sợ.”

“Ngươi nên biết rằng, Bàn Vũ chúng ta vốn không muốn như thế, như thế lãng phí quá nhiều lô đỉnh. Nhưng trách các ngươi quá giỏi giãy giụa, cũng trách chúng ta sơ suất để cho con xích long bán huyết kia phi thăng thành tiên…”

“Vậy nên, đây cũng là do các ngươi ép chúng ta. Nếu các ngươi chịu ngoan ngoãn làm lô đỉnh thì đã không phải chết.”

Lận Phụ Thanh lại cười một tiếng.

Phía dưới rốt cuộc có người hoảng loạn, thậm chí bất giác thốt lên: “Lận Phụ Thanh kia, sao hắn có thể làm như vậy! Lỡ đâu chọc giận Tôn chủ ——”

Lời này vừa ra, vô số ánh mắt hướng về thanh niên vừa buột miệng kia.

Hắn tái mặt, mồ hôi chảy ròng ròng, vội nói: “A không phải, ta nói bậy, ta hoảng quá nói bậy thôi…”

Nhưng lời ban nãy như một chậu nước bùn hắt vào lòng người, không những không thể thu lại, mà vết bẩn còn lan rộng ra.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, lại có một người đàn bà trung niên run rẩy nói: “Ôi, kỳ thật, kỳ thật ——”

Bà ta rụt cổ, thanh âm nhỏ dần: “Nếu nữ yêu bán huyết kia trước khi phi thăng chịu nghĩ cho chúng ta một chút, có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này.”

“…”

Một sự trầm mặc kỳ dị lan ra trong đám đông. Lúc này chẳng ai nhìn bà ta bằng ánh mắt trách cứ nữa, trái lại, một ông già tức giận nện cây gậy xuống đất: “Một đám ranh con miệng còn hôi sữa, tự phụ bốc đồng, khiến người bình thường chúng ta chịu khổ.”

“Chậc, trong mắt đại năng bọn họ, cái mạng đám tu sĩ Dẫn Khí, Trúc Cơ chúng ta cũng chỉ như cỏ dại thôi.”

“Ngươi nhìn Lận Phụ Thanh kia xem, lần trước có bao nhiêu tán tu chạy nạn, đi ngàn dặm xa xôi đến Tuyết Cốt Thành cầu viện, kết quả thế nào? Còn không phải bị lạnh lùng đuổi đi sao? Cũng có không ít người chết ở cổng thành đấy!”

“—— Không, không đúng.” Lúc này chợt có một nữ tu trẻ tuổi vịn chiếc băng kính, nói, “Lúc đó rõ ràng —— rõ ràng là những tán tu kia gây sự, cả Lôi Khung Tiên Thủ cũng ra mặt thay Lận tiểu tiên quân còn gì.”

Cô gái này còn trẻ tuổi, lại có vẻ gầy yếu, lo lắng vuốt tóc: “Tuyết Cốt Thành vẫn luôn liều mạng chiến đấu với tiên nhân Bàn Vũ, chúng ta… chúng ta không thể ngậm máu phun người như thế được!”

Nhưng lập tức có một gã đàn ông vạm vỡ nhổ nước bọt về phía nàng: “Xì! Một đứa con gái thì biết cái gì mà nói? Liều mạng chiến đấu à? Giờ chẳng phải đang chiến không lại đó sao!”

“Hừ, ngươi có bản lĩnh thì đi diệt mấy trăm ngàn người Bàn Vũ cảnh giới Phi Tiên kia đi. Không được tích sự gì bớt dạy đời người khác lại.”

Cô nàng gầy gò kia bị mắng phủ đầu, ngập ngừng không đáp được. Khi tình hình sắp mất khống chế đến nơi thì chợt nghe từ trong băng kính truyền ra thanh âm của Tôn chủ ——

“Nhưng đúng là các ngươi đã dốc sức vùng vẫy, không tồi. Hiện tại, cứ xem như các người đã tự tìm được đường sống đi.”

Tức khắc, bốn bề tĩnh lặng.

Những cuộc cãi vãi không chỉ diễn ra ở đây. Tình hình ở các tông môn thế gia còn đỡ, nhưng những tán tu ở các trấn nhỏ không có ai quản lý, sự hoảng loạn thậm chí đã dẫn đến xô xát, đánh nhau. Nhưng khi lời này truyền ra từ băng kính, tựa hồ cả không gian và thời gian đều bị ngưng đọng lại vào thời khắc đó. Không còn ai lộn xộn, không còn ai gào thét, hết thảy đều như lâm đại địch mà chờ đợi lời tiếp theo từ cuộc đối thoại trên mây.

Trên tầng mây, Tôn chủ chỉ vào Lận Phụ Thanh, từ tốn mỉm cười: “Rất đơn giản, mỗi một trăm năm, Dục giới các ngươi tiến cống một đám lô đỉnh cho thượng giới Bàn Vũ là được. Không cần quá nhiều, mười vạn người… Ha ha, không nhiều đúng không?”

“…”

“Còn những lô đỉnh không phải cống phẩm, vẫn có thể tiếp tục sống trong Dục giới, nên sống thế nào thì cứ sống thế ấy. Ta cảm thấy đây là một giao dịch cực tốt. Thế nào, Lận Ma Quân, ngươi thấy sao?”

Ngoài dự đoán của mọi người, Lận Phụ Thanh từ đầu đến cuối giữ thái độ bình tĩnh, không mừng không lo. Đây cũng không phải vì hắn không cảm nhận được tình thế khó khăn, chẳng qua hắn đã sớm dự đoán được “giao dịch” mà Tôn chủ đưa ra.

Lão Tôn chủ này rất giỏi thao túng lòng người, đầu tiên là toàn lực đe dọa, khiến cho tiên giới cảm thấy tuyệt vọng; sau đó lại tung ra một thứ thoạt nhìn như “lối thoát”, một “giao dịch” khả dĩ, dễ dàng đánh sụp phòng tuyến của những người tâm lý yếu.

Chỉ có một số ít người, giống như Lận Phụ Thanh, đầu óc sáng suốt, mới có thể nhìn thấu kế sách này từ đầu —— Tối thiểu bọn họ đã buộc đám tiên nhân Bàn Vũ vẫn luôn xem mình là gia súc này phải dùng đến kế sách để đạt được thỏa thuận.

Lận Phụ Thanh điềm tĩnh đáp: “Ta thấy không ổn lắm.”

“Chà, đừng nói bừa.” Tôn chủ lắc đầu cười, chỉ xuống bên dưới, “Toàn bộ tiên giới đang nhìn ngươi đấy.”

Trong Tuyết Cốt Thành, đệ tử ngoại môn cũng bất an vây quanh băng kính. Không ai nói gì, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nuốt khan khô khốc. Đột nhiên, một bóng người áo lam tách ra khỏi đám đông, phất tay, “soạt” một tiếng, một tấm vải đen đã được niệm chú cách âm phủ lên băng kính.

Tuân Minh Tư nhẹ giọng nói: “Được rồi, không nhìn nữa.”

Diệp Hoa Quả giật mình: “Tam, tam sư huynh, sao vậy!?”

Tuân Minh Tư nhàn nhạt đáp: “Nhìn nữa để làm gì? Mọi người có thế giúp đại sư huynh đánh đuổi người Bàn Vũ không? Hay có thể giúp hắn đưa ra quyết định sáng suốt hơn không?”

“A…” Diệp Hoa Quả cười gượng, ánh mắt lảng tránh, “Đương nhiên không, không thể.”

Tuân Minh Tư thở dài: “Vậy thì đi chuẩn bị đan dược, nung nóng ngân châm của muội trước đi. Mọi người trở về hẳn đều bị thương không nhẹ. Đây mới là… việc chúng ta có thể làm.”

“Đúng!” Thẩm Tiểu Giang hai mắt sáng lên, đột nhiên đứng dậy nói với mọi người ở ngoại môn, “Chúng ta —— Chúng ta nên đi tu luyện, mau chóng ngộ ra cách tu âm dương, đây mới là việc chúng ta nên làm!”

Lời này vừa nói ra, vẻ u ám trên mặt nhóm đệ tử ngoại môn đều tan đi, mọi người lục tục đứng lên.

“Đúng vậy, đây là nhiệm vụ đại sư huynh giao cho chúng ta.”

“Chúng ta phải làm cho tốt!”

Nhóm ngoại môn rời đi, Tuân Minh Tư ôn hòa nhìn theo bóng dáng bọn họ, thầm nghĩ: May mà các đệ tử âm thể này tâm tính thuần khiết, chân thành lo nghĩ cho đại sư huynh.

Nhưng còn hàng vạn tu sĩ khắp năm châu tiên giới thì sao?

Không thể nghi ngờ, lúc này Lận Phụ Thanh đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Trong tình thế lưỡng nan này, hắn tiến không được, lùi cũng không xong. Nếu đồng ý, tức là mỗi trăm năm hại chết mười vạn người; nếu không đồng ý, hắn sẽ ngay lập tức kéo toàn bộ Dục giới đi đến diệt vong.

—— Hắn có thế quyết định thế nào?

“Mười ngày.” Tôn chủ xòe đôi tay, mười đầu ngón tay mở ra, nói, “Lận Ma Quân, ta cho ngươi mười ngày suy nghĩ.”

“Không phải ngươi đã nói ngươi không thể quyết định thay cho chúng sinh tam giới đó sao? Vậy trong mười ngày này, hãy đi thương lượng với đám lô đỉnh Dục giới mà ngươi liều mạng bảo vệ đi.”

“À, đúng rồi, đương nhiên…” Tôn chủ giống như rốt cuộc nhớ ra chuyện gì, mỉm cười nói, “Thanh Nhi, ngươi mang dòng máu Bàn Vũ chúng ta, bất luận ngươi thay Dục giới đưa ra lựa chọn nào, đều cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bản thân ngươi.”

“Ngươi đương nhiên không phải chết, cũng không cần làm lô đỉnh, vậy nên…”

“Cứ thỏa sức lựa chọn đi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 172"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull