TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Chương 182

  1. Home
  2. Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
  3. Chương 182
Prev
Next

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Kiến mọn kinh khóc nhập Bàn Vũ (1)

Canh hai, mưa chưa ngừng, sương mù chưa tan.

Lận Phụ Thanh đi ra khỏi thiên điện, tùy tay kéo áo khoác lại, ngước nhìn bầu trời. Đột nhiên, trên đầu hắn xuất hiện một cái bóng, mưa cũng ngừng rơi.

Lận Phụ Thành nhìn sang bên cạnh, thấy người đang bung dù cho mình. Lỗ Khuê Phu đứng sau hắn nửa bước, hơi khom người nói: “Quân Thượng.”

Lận Phụ Thanh thầm than trong lòng. Nếu không phải Cố Báo Ân trì hoãn hắn một canh giờ, hắn đã bỏ Lỗ Khuê Phu lại, đuổi theo Tôn chủ Bàn Vũ lên trời rồi…

Lỗ Khuê Phu thấp giọng nói: “Lục Hoa Châu biến động lớn, hơn nửa tiên giới đã biết chuyện. Trong chính điện Kim Quế Cung đại năng chen chúc nhau, tranh cãi ầm ĩ.”

Lận Phụ Thanh cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Vậy mà ngươi còn rảnh rỗi đến đây che dù cho ta?”

Lỗ Khuê Phu có chút ngượng ngùng, cười gượng, âm giọng trầm khàn: “Thì không phải… thần không còn là Tiên Thủ nữa rồi sao.”

Lận Phụ Thanh cuối cùng cũng quay đầu lại. Hắn nghiêm túc nói: “Lôi Khung, ngươi biết, ta nhất thiết phải đi.”

Hơn nữa, còn phải đi ngay bây giờ.

Tôn chủ có được mười vạn lô đỉnh kia, tất nhiên là muốn đưa về Bàn Vũ giới. Thiên đạo giữa hai cõi không phải là thứ có thể dễ dàng vượt qua, trì hoãn quá lâu rồi, hắn sợ sẽ xảy ra biến cố.

Lỗ Khuê Phu nhìn thái độ của tiểu Quân Thượng, biết lần này không khuyên được, chỉ nói: “Vậy thần đưa ngài đi một đoạn.”

“…” Lận Phụ Thanh rõ ràng có chút do dự.

Nghĩ kỹ thì, sao hắn một hai phải đi một mình? Biết rõ hiện giờ mình đúng như Mục Hoằng nói, là một kẻ nửa tàn phế, nhưng vẫn cứ muốn đơn độc hành động?

Bởi vì Ma Quân biết trong này liên lụy quá nhiều. Lỗ Khuê Phu nói, trong chính điện, đại năng từ khắp tiên giới đang cãi nhau ầm ĩ. Bọn họ tranh cãi, là tranh cãi chuyện thiên hạ. Bọn họ muốn luận xem hành động của Mục Hoằng và Cố Văn Hương là đúng hay sai, Dục giới về sau sẽ đi về đâu…

Nhưng Lận Phụ Thanh thì khác. Hắn muốn đuổi lên thiên cung, không chết không ngừng, chỉ là vì Phương Tri Uyên, vì phần tư tình của riêng hắn mà thôi. Vì lợi ích cá nhân mà liên lụy tam giới, chuyện tuổi trẻ nông nổi, trải qua một lần là đủ rồi, hắn thật sự không muốn kéo ai khác vào.

Lỗ Khuê Phu thấy Lận Phụ Thanh trầm mặc, vẫn kiên trì nói: “Thỉnh cho phép thần hộ tống Quân Thượng đến lầu mây của Bàn Vũ.”

Lận Phụ Thanh tất nhiên không cam tâm, nhưng cũng phải thừa nhận, chỉ dựa vào sức mình thì đúng là không có khả năng vượt qua lãnh địa của người Bàn Vũ. Rốt cuộc, hắn đành thở dài: “Được rồi được rồi, chỉ một mình ngươi, đừng mang theo ai khác…”

Lời còn chưa dứt, đối diện chợt hiện ra một bóng người, ôn hòa hành lễ với hắn: “Lận tiểu tiên quân.”

Nhan Dư bạch y khăn trắng, từ khoảng sân tối thong thả bước đến, mưa không dính thân.

Lận Phụ Thanh giật mình, vội cúi người đáp lễ: “Nhan Viện trưởng.”

“Ôi đừng như thế.” Nhan Dư phất tay, một luồng lực trong không trung giữ cho Lận Phụ Thanh không thể cúi người.

Nhan Dư bước nhanh đến trước mặt hắn, nói: “Lận tiểu tiên quân an tâm, Nhan Dư không phải đến để ngăn cản.”

Lận Phụ Thanh vội xua tay cười khổ: “Nhan Viện trưởng cũng đừng nói muốn tiễn ta đi một đoạn.”

Nhan Dư đáp: “Không, ta gặp Lận tiểu tiên quân trước khi đi, là muốn nói cho ngươi nghe một chuyện.”

Lận Phụ Thanh ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

Nhan Dư tựa hồ có chút âu sầu, thở dài một hơi: “Là chuyện… về họa tinh.”

=========

“Vậy… lòng vòng nãy giờ, là ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Trong chiếc lồng tăm tối, không phân biệt nổi ngày đêm, Phương Tri Uyên dựa lưng vào Hoàng Dương đao, liếc nhìn Cố Văn Hương.

Cố Văn Hương bất đắc dĩ: “Phương Tiên Thủ, ngươi thật sự không tò mò sao? Ta vốn muốn chờ ngươi chủ động hỏi… Thôi, dù sao ta cũng muốn nói chuyện này với ngươi. Đã vào Bàn Vũ giới, sợ là không có thời gian nói chuyện phiếm.”

Không lâu trước đó, bọn họ cảm nhận được một trận chấn động mạnh mẽ kéo dài, linh khí xung quanh bỗng dưng khác lạ, nồng đậm hơn tiên giới nhiều. Không ai lấy đó làm mừng, chuyện này đồng nghĩa với việc bọn họ đã vượt qua một cõi, bị cưỡng chế tiến vào một thế giới hoàn toàn khác biệt với Dục giới —— tiên giới Bàn Vũ.

Bốn phía là các tán tu hoàn toàn tuyệt vọng, không ít người lần nữa hoảng loạn gào khóc. Người đi theo nhóm thì ôm đầu khóc rống, người đi một mình thì co ro run rẩy, lộn xộn không ra gì.

“Tiên quân…” Mấy dân cư ở Lục Hoa Châu run run đến gần Phương Tri Uyên, hiển nhiên nhận ra, đây là người duy nhất có thể cứu bọn họ, “Chuyện này… nên làm thế nào đây?”

Có người khóc lóc dập đầu, dập một cái lại tự tát mình một cái: “Đều do chúng ta ngu dốt, không biết tốt xấu! Mọi người đều biết sai rồi, Phương tiên quân đại ân đại đức, cứu chúng ta với…”

Cũng có đứa bé khóc rưng rức, mở to đôi mắt vô tội nhìn y: “Chúng ta phải chết hết sao? Cha mẹ rõ ràng đã nói, lần này đến Lục Hoa Châu, một trăm năm sau có thể sống bình an… Chúng ta không thể về nhà sao?”

Mười vạn người này, có kẻ bất lực, cũng có kẻ vẫn còn khí khái, tức giận la lối: “Xì! Cầu xin y làm chi? Ông đây đến thỉnh nguyện cũng là vì lợi ích tam giới, dù không xảy ra chuyện này, ta cũng sẽ tự hy sinh làm lô đỉnh!”

Trăm sắc thái nhân gian đều đang bày ra trước mắt.

Phương Tri Uyên bị tiếng ồn ào làm phiền, phất tay dựng một trận cách âm, trường đao cắm mạnh xuống bên người, rốt cuộc cũng khiến mấy người đang than khóc van xin kia sợ hãi mà ngậm miệng.

Cũng chính lúc này, Cố Văn Hương mỉm cười nhích xe lăn vào trong trận cách âm, nói nhất định phải cho Phương Tri Uyên biết chuyện cũ.

“… Lúc ấy ta quét sạch Chu Kỳ Phương gia, tình cờ nghe được chút chuyện thú vị liên quan đến họa tinh giáng thế năm xưa.”

“Văn Hương ban đầu không dám tin, vội đi tìm những bà lão từng hầu hạ trong Phương gia xác nhận, mới biết chuyện đó là thật.”

Phương Tri Uyên thờ ơ: “Được rồi, nói quách đi.”

Người này hiển nhiên không có chút hứng thú nào, Cố Văn Hương chẳng hề nhụt chí, nghĩ một chút, nói: “Phương Tiên Thủ, phiền ngươi nhớ lại xem, năm xưa Phương Thính Hải đối xử với ngươi như thế nào? —— Ấy, đừng nhìn ta như vậy, lão ta không tốt lành gì đúng không? Nhưng ngươi có nghĩ, người ta vẫn thường nói hổ dữ không ăn thịt con, sao lão có thể khắc nghiệt với ngươi đến mức đó?”

“…” Phương Tri Uyên hơi nhíu mày, chủ đề này khiến y có cảm giác bài xích trong lòng, “… Lão không ưa mệnh cách họa tinh của ta.”

Cố Văn Hương lại ẩn ý mà cười: “Hoàng Dương, ngươi bao nhiêu tuổi thì Tử Vi Các mới tính ra mệnh họa tinh?”

Phương Tri Uyên hơi ngẩn ra.

“Trước đó, Phương Thính Hải có từng thương yêu ngươi?”

“…”

“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Tuy ngươi là con vợ lẽ, nhưng Phương Thính Hải kỳ thật không giống ông già nhà ta, dưới gối có tận mười mấy đứa con —— Sao lão có thể căm ghét ngươi đến thế, không hề có chút tình thân nào?”

Xung quanh dần lạnh lẽo, cảm giác như thấm vào xương cốt. Phương Tri Uyên nặng nề liếc nhìn Cố Văn Hương: “Ngươi biết lý do?”

Vách tơ vàng phản xạ một chút ánh sáng yếu ớt trong mắt Cố Văn Hương. Vị công tử kia cười lạnh: “Không sai, ta biết.”

“Hơn hai mươi năm trước, một thiếp thất của Phương Thính Hải chuyển dạ, là một ca khó sinh. Lăn lộn đến nửa đêm, bà đỡ mới kéo đứa trẻ ra khỏi bụng mẹ, lại phát hiện ra đứa trẻ đó đã chết.”

Phương Tri Uyên ngẩng lên, ánh mắt băng giá: “… Cái gì?”

Cố Văn Hương cười xòa một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười ác ý, chỉ vào y, nói: “—— Phương Tri Uyên, năm đó mẹ ngươi hạ sinh một thai lưu, là một khối thịt đã chết từ trong bụng mẹ!”

“Năm đó, Phương Thính Hải than thở một phen, lệnh người an táng thỏa đáng. Đứa trẻ đó đã được bọc trong một lớp vải liệm, đặt vào quan tài chờ hạ táng. Qua canh ba, bỗng nhiên trên trời, sắc đỏ của họa tinh sáng rỡ, một lúc sau, trong quan tài truyền ra tiếng trẻ con khóc —— Đây là chính miệng một lão bà từng hầu hạ trong Phương gia kể cho ta nghe.”

“…” Ánh mắt Phương Tri Uyên tối đi. Y chậm rãi vùi mặt vào lòng bàn tay mình, trầm giọng hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Khi đó, thị nữ sợ đến mức ngã phịch xuống đất. Tiếng khóc thu hút mấy hộ vệ tuần tra, cuối cùng, vài người lớn gan mở nắp quan tài, ôm ra đứa trẻ đáng lẽ đã chết, giờ đang khóc lóc ầm ĩ.”

“…”

“Vậy nên, ta cứ nghĩ mãi, Hoàng Dương, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Là một người đã chết đi sống lại, hay một xác chết biết hít thở, biết cử động, biết suy nghĩ?”

Phương Tri Uyên mím chặt môi, không nói gì. Đột nhiên, một tia sáng yếu ớt rơi vào khóe mắt lạnh lẽo của y. Phương Tri Uyên ngẩng đầu, thấy đỉnh lồng vàng đang dần lơi ra.

Cố Văn Hương hừ một tiếng, chống tay lên tay vịn xe lăn, ngồi thẳng người lên: “Sắp mở lồng rồi?”

Phương Tri Uyên đột nhiên đứng dậy. Trận cách âm bị y triệt đi, tiếng kinh hô khắp nơi lại lần nữa rót vào tai.

“Đây là…”

“Đây là tiên giới Bàn Vũ?”

“Mẹ ơi tối quá, con sợ ——”

Tơ vàng lỏng ra, trên đầu lại không có ánh sáng. Bóng tối càng sâu dày hơn ập xuống, tĩnh mịch, nặng nề, không phân định được đây là đỉnh trời hay mặt biển đen thẫm.

Sương mù dày đặc tràn lan, không nhìn rõ hình dáng sơn hải hay kiến trúc nào, chỉ có vô số cụm mây tím bạc xoáy tròn như những đôi mắt lạnh lẽo, chập chờn sáng tối, lại như muôn vàn oan hồn không thể an giấc ngàn thu.

Dương khí nồng đậm rót vào thân thể, Cố Văn Hương khó chịu mà hít nhẹ một hơi, tu sĩ tu vi yếu kém r*n r*, kinh mạch bị kéo căng đến đau nhức, thậm chí có người không nhịn dược mà nôn khan.

Đây là… Bàn Vũ giới.

Phương Tri Uyên là người có tu vi cao nhất trong số những người ở đây, tạm thời không bị ảnh hưởng, nhưng nhịp tim y bắt đầu đập dồn dập và nặng nề hơn, lại có một cảm giác mà trước nay chưa từng có.

Chợt có mấy người xông lên kẽ hở trên đỉnh đầu, bốn năm tu sĩ nôn nóng muốn thoát ra. Phương Tri Uyên lạnh giọng quát: “Đồ ngu, lăn về đây!”

Nhưng đã muộn, từ màn sương tựa hồ trống rỗng trên nền trời hiện ra mấy kẻ áo trắng mắt vàng. Tu sĩ dẫn đầu còn chưa kịp phản ứng, đã bị tiên nhân Bàn Vũ chụp ngang cổ.

“Ha ha ha ha, lô đỉnh, là lô đỉnh Dục giới!”

Những tiên nhân này, ai nấy đều mang khí tức thâm sâu khó dò, cười ngặt nghẽo phấn khích: “Thật sự là lô đỉnh. Tôn chủ thật sự mang lô đỉnh về rồi.”

Nháy mắt, mấy tu sĩ đang xông lên cũng bị tóm lấy. Tiên nhân Bàn Vũ xách bọn họ như xách một con gà con. Một kẻ cười ha hả: “Lô đỉnh này thật hiếu động, còn dám bỏ chạy.”

Vừa nói vừa động tay, “rắc” một tiếng, bẻ ngược khớp xương đôi chân của tu sĩ nọ.

“AAAA ——!!!”

Sắc mặt tu sĩ nọ trướng lên, đỏ bừng vì đau, sau đó chuyển sang xanh mét. Hắn nước mắt nước mũi giàn giụa, điên cuồng vùng vẫy, nhưng hai chân đã mềm oặt, buông thõng với một góc độ kỳ dị.

Phương Tri Uyên rút đao định xông lên, Cố Văn Hương vội ấn vai y lại: “Làm gì? Ngươi cũng nói đó là một đám ngu xuẩn, đáng để ngươi tức giận liều mạng à?”

Lời còn chưa dứt, mấy tu sĩ phi thân bay lên kia đều như côn trùng bị vặt cánh, toàn bộ bị người Bàn Vũ bẻ xương ném ngược trở về, phát ra những tiếng vang nặng nề khi rơi xuống. Không còn ai dám lộn xộn, mọi người nín thở nhìn lên. Cho đến khi mấy người Bàn Vũ kia ẩn thân vào bóng tối, mới có những tiếng nức nở tuyệt vọng dần vang lên.

Cũng vào lúc này, Phương Tri Uyên nhìn thấy ánh sao đỏ rực quen thuộc.

Là họa tinh, treo ở phía chân trời, trở thành ánh sáng duy nhất trên bầu trời u ám nơi đây.

Phương Tri Uyên ấn ngực mình, hô hấp hơi loạn. Nhịp đập trái tim y dường như dần hòa cùng ánh sáng lập lòe của ngôi sao kia, hợp thành một thể.

Tựa hồ… chúng là một.

Y sinh ra, đã thuộc về nơi này.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 182"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull