Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 12
Cù thị ngây ngẩn nhìn bà ta, hoàn toàn không hiểu.
Điền ma ma thấp giọng nói:
“Hai bà tử này từ hôm qua đã đứng canh trong nhà ta. Theo lẽ, Vệ phu nhân để họ lại đây hẳn là để giúp phu nhân tìm người, nhưng nhìn dáng vẻ của họ, trái lại như đang canh chừng chúng ta.”
Cù thị vì biến cố của nữ nhi mà lòng lo âu quá mức, tinh thần hỗn loạn, nên không để ý đến những điều này. Giờ nghe Điền ma nói, nàng mới phát hiện sự kỳ lạ. Nghĩ kỹ lại về nhân phẩm của Từ Đại bá và Vệ thị, bà hối hận đến thắt lòng, lẽ ra phải đề phòng đôi phu phụ ấy nhiều hơn mới phải.
Cù thị trấn tĩnh lại, nói:
“Ngươi nói đúng, ta không thể ngã quỵ, Linh Phủ còn phải trông vào mẫu thân này tìm cách.”
Bà nghiến răng, nhận lấy bát canh, uống cạn một hơi. Uống xong, Cù thị lập tức bước đến trước mặt hai bà tử kia.
“Hai người các ngươi ra ngoài tìm Linh Phủ đi, cứ đứng ì ở đây thì có ích gì!”
Hai bà tử liếc mắt nhìn nhau, một người nói:
“Phu nhân nhà ta dặn chúng ta ở đây giúp trông chừng Cù phu nhân, chứ không bảo đi ra ngoài tìm người.”
Cù thị tức giận:
“Trông chừng ta? Trông cái gì? Linh Phủ mất tích ở phủ các ngươi, các ngươi đáng ra phải đi tìm khắp nơi mới đúng!”
Hai bà tử chẳng hề để Cù thị vào mắt, làm ngơ như không nghe thấy.
Cù thị nghiến răng:
“Được thôi, các ngươi không đi tìm thì đừng đứng ì ở đây! Cút ra khỏi nhà ta ngay!”
Nói đoạn, bà dùng cả hai tay đẩy từng người ra ngoài. Nhưng thân thể mảnh mai của bà sao địch nổi hai mụ gia nhân lực lưỡng, dù đẩy thế nào cũng không nhúc nhích được.
Điền ma ma thấy hai mụ hỗn xược ức h.i.ế.p Cù thị, bèn vớ ngay cây chổi tre dựng bên tường, lớn tiếng quát:
“Phu nhân tránh ra, để lão nô quét sạch bọn chúng!”
Điền ma ma không chút nương tay, cây chổi lớn quét thẳng lên người hai bà tử. Trước đòn tấn công dữ dội của Điền ma ma, hai mụ kêu la oai oái, bị đuổi thẳng ra ngoài cửa.
Đúng lúc này, Linh Phủ vừa bước tới cổng, trông thấy toàn bộ sự việc.
“Điền ma ma.” Linh Phủ khẽ gọi.
Điền ma ma giữa cơn bận rộn ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa đến thì sững lại. Ngay sau đó, ba ta vứt luôn cây chổi, chạy ào tới.
“Linh Phủ!” Điền ma ma chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói:
“Sao tiểu thư lại ăn mặc thế này?” Nói rồi, bà ta quay người gọi lớn:
“Phu nhân, phu nhân! Linh Phủ về rồi!”
Hai bà tử kia nghe thấy cũng lập tức xúm lại, săm soi Linh Phủ, ánh mắt dừng trên hai vị sai dịch đứng sau nàng.
Hai mụ rõ ràng hiểu lầm, tưởng rằng Từ Bách Hưng đã nhờ người tìm thấy Từ Linh Phủ, trong mắt lập tức hiện vẻ đắc ý.
Cù thị nghe Điền ma ma gọi thì chạy vội ra, đến gần Linh Phủ liền dừng chân, đứng ngây người nhìn con gái, rồi ôm chầm lấy nàng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Linh Phủ chờ một lát, nhẹ nhàng đẩy Cù thị ra, hỏi:
“Mẫu thân, trên đầu người sao lại bị thương?”
Cù thị lắc đầu, nắm c.h.ặ.t tay nàng:
“Về nhà, vào trong rồi nói.”