Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 126
Hắn khẽ “ừm” một tiếng, rồi không nói thêm gì.
Linh Phủ khẽ nhíu mày. Theo hiểu biết của nàng về Khuất Nguyên Đình, dù gặp phải khó khăn lớn đến đâu, hắn chưa bao giờ tỏ ra nản lòng hay sa sút. Lần này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
“Nguyên Đình huynh, nếu gặp phải điều khó xử, không ngại hãy nói với ta.”
Khuất Nguyên Đình vừa định mở lời thì rèm ngăn được kéo ra. Tiểu nhị bưng hai món ăn và một bình trà hoa lên.
Khuất Nguyên Đình dặn tiểu nhị:
“Lại mang thêm một bình rượu ngon.”
Linh Phủ khẽ động đôi mày liễu.
Đây là thật sự có chuyện phiền lòng rồi!
Hôm nay, Khuất Nguyên Đình khác thường quá đỗi.
Tiểu nhị vâng lệnh, đặt thức ăn xuống rồi rời đi.
Ánh mắt quan tâm của Linh Phủ không rời khỏi hắn dù chỉ một khắc.
Khuất Nguyên Đình gượng cười:
“Thật xin lỗi, hôm nay ta muốn uống rượu, chỉ một chút thôi.”
Linh Phủ gật đầu:
“Nguyên Đình huynh muốn uống thì cứ uống, nhưng rượu vào sầu lại càng sầu, e rằng cũng chẳng ích gì.”
“Ừm.” Hắn đáp khẽ, hồi lâu sau mới mở lời:
“Mẫu thân ta muốn ta thành thân với biểu muội.”
Linh Phủ: “…”
Thì ra là chuyện riêng, làm nàng giật mình. Nàng còn tưởng nha môn xảy ra đại sự gì không bằng.
“Nguyên Đình huynh buồn bực chỉ vì chuyện này?”
“Cũng xem là vậy.”
Nhưng phần lớn là vì người trong lòng hắn lại chẳng chút tinh ý, chưa từng nhận ra sự chân tình mà hắn dành cho nàng.
Còn hắn, vì quá xem trọng mà không dám đường đột, đành sa vào bế tắc.
Linh Phủ, với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu phong tình, nghiêm túc nhập vai chuyên gia tình cảm:
“Nguyên Đình huynh là chưa muốn thành thân hay không muốn thành thân với biểu muội?”
Ánh mắt sâu thẳm của Khuất Nguyên Đình nhìn nàng chằm chằm:
“Ta có người trong lòng.”
Linh Phủ điềm tĩnh gật đầu: Thì ra là vậy. Đây chính là mâu thuẫn kinh điển của hôn nhân phong kiến ép buộc rồi.
“Ta hiểu. Ở đây… chuyện hôn nhân thường nhấn mạnh vào phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, đúng là có phần hạn chế.”
Nàng làm bộ già dặn, như thể đang bàn luận chuyện của người ngoài, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Khuất Nguyên Đình trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút giận dữ.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang rượu ngon lên. Khuất Nguyên Đình rót đầy một chén, ngửa đầu uống cạn.
Linh Phủ lại nhíu mày.
Xem ra lời khuyên của mình chưa đủ thuyết phục.
Hầy! Làm tâm phúc cho cấp trên đúng là không dễ, đến cả chuyện tình cảm riêng tư cũng phải lo liệu.
Nhưng chuyện này nàng biết nói gì đây? Nếu thật sự là huynh đệ, nàng có thể uống cùng hắn một trận, dùng tình nghĩa giữa đàn ông để bày tỏ sự thấu hiểu và ủng hộ. Nhưng nàng không phải!
Rượu thì tuyệt đối không uống, nhưng lời thì vẫn phải nói.
“Nếu Nguyên Đình huynh thật sự có người trong lòng, chi bằng thẳng thắn bàn bạc với Khuất phu nhân, tranh thủ sự thấu hiểu và ủng hộ của bà. Dù sao đây là chuyện hệ trọng cả đời của huynh, còn gì quan trọng hơn việc huynh thích? Làm phụ mẫu cũng mong muốn con cái hạnh phúc trong hôn nhân mà thôi.”
Khuất Nguyên Đình nhướng mày kiếm, nhìn thẳng vào mắt nàng: