Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 36
Nhân lúc đang thanh toán, Khuất Nguyên Đình trò chuyện đôi câu với chưởng quầy. Từ Linh Phủ đứng bên lặng lẽ lắng nghe, âm thầm ghi nhớ những điểm quan trọng.
Hóa ra, Khuất Nguyên Đình lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu tình hình kinh doanh của các thương hộ tại huyện Sở Ấp, chắc hẳn điều này có ích cho hắn.
Gã tiểu nhị mũi có nốt ruồi tiếp đãi nhiệt tình, tiễn họ ra tận cửa tửu lâu. Từ Linh Phủ cố ý ngoảnh lại nhìn tấm biển hiệu, ghi nhớ tên của nơi có gã tiểu nhị xuất sắc này – Phong Lạc Lâu.
Đi được hơn trăm bước, Từ Linh Phủ trông thấy một cửa hiệu treo tấm biển lớn, trước cửa có tiểu nhị cao giọng xướng:
“Tiệm ta mới nhập hàng, ai cần hãy hỏi, không cần khách khí. Thỏa thuận giao dịch công bằng, mời quý khách cứ vào lựa!”
Nghe giọng điệu ngân nga nhấn nhá ấy, Khuất Nguyên Đình khẽ gật đầu với Từ Linh Phủ, cả hai cùng bước vào cửa hiệu.
Tầng một của tiệm bày vài chiếc bàn lớn chân cao, dọc theo tường là các kệ hàng. Trên đó trưng bày các loại hàng hóa đa dạng như vỏ quýt, quả cau, dầu mè, tiêu, tỏi, củ sen khô, nhang Phật, táo khô, đại hoàng, v.v.
Hai người dạo quanh tầng một, Khuất Nguyên Đình nhất định mua một túi kẹo cứng rồi dúi vào tay Từ Linh Phủ.
Đi hết tầng một, họ lên tầng hai. Tầng này rộng gấp đôi tầng dưới, chia thành hai khu.
Bên trái bày bán các món đồ cho nam giới như mũ bằng lụa, áo chẽn bằng vải la, áo lông, quần rộng, dây thắt lưng, giày dép; bên phải là các món đồ dành cho nữ giới như trâm cài, vòng tay, phấn son, áo lụa thêu hoa, váy, áo choàng.
Hai khu được ngăn cách bằng một cặp bình phong, chính giữa có vài chiếc ghế tròn và bàn nhỏ để khách nghỉ chân.
Từ Linh Phủ đứng giữa, hơi lưỡng lự, không biết hiện tại mình nên đi bên trái hay bên phải.
May mắn thay, phong tục Đại Tuyên khá thoải mái, nữ nhân bình dân được phép tự do đi lại, giữa nam nữ cũng không có lễ giáo quá khắt khe. Do đó, hai bên đều có cả nam lẫn nữ qua lại.
Khuất Nguyên Đình tinh ý nhận ra sự bối rối của Từ Linh Phủ, chủ động nói:
“Chúng ta sang bên phải xem thử.”
Trong cửa hàng tràn ngập những món hàng tinh xảo. Từ Linh Phủ, dù sao cũng là một cô nương, không khỏi bị hấp dẫn tự nhiên bởi những thứ này.
Nàng cầm từng chiếc lọ nhỏ, mở ra ngắm nghía, ngửi thử, trông đầy vẻ tò mò và thích thú.
Khi đến khu vực bán trang sức, một cây trâm bạc chạm khắc rỗng hình thoi đặc biệt khiến nàng có cảm giác thân thuộc. Nàng lấy xuống ngắm kỹ, thấy đầu trâm được viền họa tiết dệt tinh xảo, bên trong là hoa văn khắc rỗng với hình ảnh một đứa trẻ đang vui đùa, tay cầm nhành cây, dáng vẻ sinh động đáng yêu.
Cây trâm này nhìn xa thì đơn giản thanh lịch, nhìn gần lại thấy chi tiết tinh tế thú vị. Từ Linh Phủ rất hài lòng, bèn cầm lấy hỏi giá tiểu nhị.
Tiểu nhị nhận cây trâm, cười nói:
“Tiểu thư thật có mắt nhìn! Cây trâm này là tác phẩm của thợ thủ công trong cung triều trước, ngài nhìn kỹ nghệ chạm khắc này mà xem…”
Từ Linh Phủ thầm nghĩ: Sao người trong các cửa hiệu ở Sở Ấp này ai cũng miệng lưỡi trơn tru vậy? Một cửa hiệu nhỏ ở huyện thành mà lại nói cây trâm này do thợ cung đình chế tác?
Là người đến từ thời hiện đại nơi hàng hóa phong phú, nàng làm sao không hiểu những chiêu trò quảng cáo này?
Nàng đang định lên tiếng thì Khuất Nguyên Đình đã lấy cây trâm từ tay tiểu nhị, nói ngay:
“Gói lại đi.”
Tiểu nhị nhìn tình cảnh giữa Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ, đoán chắc là công tử nhà quyền quý đang đưa ý trung nhân dạo chơi, liền nhanh nhảu đáp:
“Vâng thưa khách quan! Cây trâm này chúng tôi xin đưa giá thành tâm, hai quan tiền!”
Khuất Nguyên Đình đưa tay vào tay áo lấy tiền, Từ Linh Phủ vội giữ tay hắn lại: