Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 57
Hai tên ngục tốt nghe hỏi, liền liếc mắt nhìn nhau.
Những ngục tốt như bọn họ là hạng người nham hiểm, lòng dạ độc ác nhất trong nha môn. Ngục lại và ngục tốt kiếm tiền bằng cách vô cùng thô bạo, chính là dựa vào việc “điều chỉnh” đãi ngộ của phạm nhân để ép buộc, tống tiền họ và người nhà của họ.
Phạm nhân không đút lót thì sống không bằng loài cầm thú, bệnh tật cũng không được chữa, cứ thế chờ chết.
Phạm nhân đút tiền đầy đủ thì ít nhất có thể giảm nhẹ khổ sở. Ngoài việc không được tự do, các tiêu chuẩn ăn ở tại đây đều có thể được cải thiện, thậm chí nếu cần nữ nhân, họ cũng có thể lén đưa vào.
Họ có đủ loại thủ đoạn khiến phạm nhân phải khuất phục, sau khi không chịu nổi tra tấn thì đành cam chịu móc tiền ra.
Nếu phạm nhân xui xẻo gặp phải kẻ thù hối lộ ngục tốt, thì thường cũng sẽ c.h.ế.t lặng lẽ không một tiếng động trong chốn lao tù này.
Chốn này chẳng thiếu các loại hình cụ tàn bạo.
Giờ đây, huyện lệnh đại nhân hỏi như vậy, liệu có phải muốn chúng dùng hình với Từ Bách Hưng?
Thông thường, bọn chúng chỉ nghe theo lệnh của Phùng điển ngục. Nhưng vừa rồi Phùng điển ngục bị huyện lệnh quở trách, còn phải chịu ba mươi hèo. Tuy người thực hiện hình phạt là người của mình, đánh rất khéo, không nặng không nhẹ, nhưng sau khi bị đánh, Phùng điển ngục cũng đã được khiêng đi.
Giờ mất đi chỗ dựa, bọn chúng chỉ có thể nghe lệnh của Khuất Nguyên Đình.
Huống hồ, ở Đại Tuyên triều, việc tra khảo phạm nhân bằng hình cụ là một biện pháp hữu hiệu của quan lại để đối phó với kẻ ngoan cố không khai nhận.
Vì vậy, hai tên ngục tốt thật thà đáp: “Có nhiều cách lắm, không biết huyện lệnh đại nhân muốn dùng loại nào?”
Khuất Nguyên Đình: “Nói nghe thử.”
Ngục tốt thưa: “Ngoài hình phạt roi và trượng, chúng ta ở đây còn có vài loại đại gông, một là ‘Định Bách Mạch’, hai là ‘Thở Không Nổi’.”
Khuất Nguyên Đình nhìn sang Từ Bách Hưng: “Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, hoặc trả lời, hoặc nếm thử những biện pháp ở đây.”
Trong lòng Từ Bách Hưng dấy lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Hắn ta từng nghe nói về cách mà bọn ngục tốt chơi đùa với các loại gông này.
Một loại là cố định chân hoặc eo của phạm nhân, đặt gông lên cổ họ rồi kéo mạnh về phía trước, khiến thắt lưng bị kéo đứt, m.á.u từ mắt và mũi trào ra. Một loại khác là bắt phạm nhân quỳ trên mặt đất, hai tay nâng gông, rồi chất gạch lên gông, khiến phạm nhân không thở nổi, vai và cổ như sắp lìa nhau!
Hắn ta lập tức sợ hãi van xin: “Huyện lệnh đại nhân, đừng dùng hình! Ta khai!”
Rời khỏi nhà giam, đã là giờ Tý.
Ngoài kia, trăng thưa sao nhạt. Từ Linh Phủ hít sâu mấy hơi không khí cũng không xua được cảm giác ngột ngạt, đè nén trong ngục.
Khuất Nguyên Đình nói đúng, ai cũng không muốn đặt chân vào nơi này.
May mắn là họ đã xé được lỗ hổng đầu tiên. Từ Bách Hưng lắp bắp khai rất nhiều điều. Dù có lúc hắn cố tình lảng tránh trọng điểm, nhưng Khuất Nguyên Đình luôn nắm chắc nhịp điệu thẩm vấn, kiểm soát sự chú ý của Từ Bách Hưng, khiến hắn không thể phản bác, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý chí.
Từ Bách Hưng càng khai, càng nhận ra không còn đường lui, giờ đây hắn chỉ có thể đi theo Khuất Nguyên Đình.
Cuối cùng, hắn cầu xin hết lời, mong Khuất Nguyên Đình bảo vệ mình.
Khuất Nguyên Đình bước tới bên Từ Linh Phủ, dịu giọng nói: “Chúng ta về thôi. Ta đã bảo Tiết quản sự chuẩn bị nước nóng sẵn, ngươi có thể tắm bất cứ lúc nào.”