Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 68
Tiết Tố đặt khay xuống bàn nhỏ, xoay người nói với Linh Phủ:
“Linh Phủ tiểu thư, đây là hai bộ y phục mùa hè mới may, đều làm theo kiểu dáng người thường mặc. Người thử xem có vừa ý không.”
Linh Phủ thoáng ngạc nhiên:
“May cho ta sao? Đa tạ Tiết quản sự, nhưng… ta thật sự không biết phải làm sao để cảm tạ cho phải.”
Tiết Tố đáp:
“Cô nương không cần cảm ơn ta, đây là ý của huyện lệnh đại nhân.”
Khuất Nguyên Đình? Vị lãnh đạo này chu đáo đến vậy sao?
Linh Phủ nghĩ, được lo ăn ở, bây giờ còn phát cả đồng phục, mỗi tháng tám quan tiền lương… hừm, công việc này quả thực có thể làm đến mức “007”!
Nàng không kìm được mà tự trào phúng bản thân mình như một nô lệ công sở.
“Vậy… ta xin đa tạ Khuất huyện lệnh.” Đối diện với Tiết Tố nghiêm túc, chỉnh tề, Linh Phủ không biết phải nói gì thêm.
Ngược lại, Tiết quản sự mở lời:
“Linh Phủ tiểu thư là cánh tay đắc lực của huyện lệnh đại nhân. Có gì cần, người cứ nói thẳng. Với Anh Nữ và A Vân, người không cần khách khí. Nếu họ làm gì không đúng, người không muốn phạt, cứ nói với ta.”
Linh Phủ nói:
“Các nàng làm rất tốt.”
“Đã vậy, ta không làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa.”
Tiết quản sự khẽ cúi đầu, xoay người rời đi.
Dùng bữa tối xong, qua nửa canh giờ, Linh Phủ vui vẻ đi tắm.
Khi mới đến thế giới này, có hai điều nàng đặc biệt không quen: một là việc đi vệ sinh, hai là tắm rửa.
Không có hệ thống nhà tắm hiện đại, nhà vệ sinh của dân thường rất “truyền thống”.
Việc tắm rửa càng phiền phức hơn, tốn nước, tốn củi, lại tốn sức.
Nhà bình thường chẳng chịu nổi tiền củi, nên tần suất tắm rửa rất thấp.
Từ khi chuyển vào nội nha, hai việc này đều được cải thiện.
Tắm rửa, như một loại phúc lợi ngầm, khiến Linh Phủ vô cùng trân quý.
Mỗi lần tắm, nàng đều tự nhủ phải giữ công việc này thật tốt, không vì gì khác, chỉ vì có thể tắm rửa thoải mái khi cần!
Tắm xong, thay bộ áo nhỏ mới của Cù thị làm, ngửi mùi hương sạch sẽ còn vương lại từ bột tắm, Linh Phủ dựa vào bàn sách xem hồ sơ một lúc.
Không phải nàng thích xem hồ sơ, mà là nàng chưa quen với việc để đầu óc trống rỗng lâu mà không tiếp nhận thông tin gì.
Ngày mai nhớ mượn vài quyển sách về đọc, nàng tự nhủ.
Khi tóc đã khô, cũng đã sang đầu giờ Hợi, theo giờ giấc nơi đây, là lúc đi ngủ.
Nhưng nghĩ đến cú đá chính nghĩa trên đường ở Tống Châu, cảm giác đau nhức rách toạc ở cơ chân… Linh Phủ lặng lẽ đứng dậy, búi gọn tóc, khoác áo ngoài, mang kiếm đi ra.
Nếu không tập luyện, cơ bắp sẽ teo hết mất.