Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 88
Nghe nói Linh Phủ muốn trở về Đôn Nghĩa Phường, A Vân quyết định đánh cược một lần, chủ động mang đến cho Linh Phủ một hộp điểm tâm.
Điểm tâm đó không phải thứ gì khác, mà chính là món ăn vặt nổi tiếng nhất của Khúc Châu, bánh trái cây chiên.
A Vân cẩn thận chế biến món ăn vặt ngoại địa này mà nàng ta nghe được từ miệng Trình Duệ. Với sự thông minh của mình, chỉ qua vài lần thử nghiệm, nàng ta đã làm ra những chiếc bánh đẹp mắt lại ngon miệng.
Nàng ta thậm chí không kỳ vọng mình sẽ đoán đúng. Cho dù Huyện lệnh đại nhân không đưa Từ Linh Phủ về nhà, cho dù hai người chỉ tình cờ nhắc đến món bánh này trong lúc trò chuyện, thì ít nhất, nàng cũng đã tạo được sự hiện diện xung quanh hắn.
Nhưng mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi vượt ngoài tưởng tượng.
Từ Linh Phủ vừa bước ra khỏi nội nha thì đã gặp huyện lệnh đại nhân. Nhìn cách họ nói chuyện, rõ ràng là đã nhắc đến hộp điểm tâm của nàng.
A Vân trong lòng vui sướng, mang theo chút hân hoan như mộng đẹp thành hiện thực mà dõi theo người nàng thầm mến biến mất sau cánh cổng nội nha.
—
Bên trong xe ngựa, Linh Phủ có chút ngẩn người, vì nàng không nhớ rõ mọi chuyện đã diễn tiến thế nào để trở thành cục diện hiện tại.
Nàng vốn định dành ngày nghỉ này để về nhà bầu bạn cùng Cù thị.
Kết quả hiện giờ… hình như cũng không khác mấy, chỉ là lại thêm một điều…
Linh Phủ quay đầu nhìn về phía Khuất Nguyên Đình đang ngồi nghiêm trang trong xe, lập tức nhận được một nụ cười ôn hòa từ hắn.
Nàng đành phải đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Nàng nhớ lại cảnh trước cổng nội nha, khi Khuất Nguyên Đình nghe nàng nói muốn về nhà, liền chủ động đề nghị đi cùng để thăm hỏi Cù thị. Lý do là lần trước đi quá vội, và hắn muốn tranh thủ bàn bạc với Linh Phủ về tình hình dân tình các thôn làng trên đường đi.
Linh Phủ cũng nhớ ra rằng trong nhà còn có một người “hộ khẩu đen” mang từ Tống Châu về. Nhân tiện, nàng muốn nhờ Khuất Nguyên Đình xem xét cách an bài, vậy là bọn họ cùng nhau trở về Đôn Nghĩa Phường.
Khuất Nguyên Đình thấy Linh Phủ nhìn mình, trong lòng thoáng chút bối rối.
Những lý do hắn đưa ra thực chất đều chỉ là cái cớ. Lý do thật sự chỉ có một: hắn muốn có thêm thời gian ở bên nàng.
Kể từ lần trò chuyện ở Thủy Các, Linh Phủ dần dần rời xa hắn, để Trình Duệ thay vào vị trí tùy tùng thân cận, còn nàng thì dẫn theo Tôn Bảo, Triệu Nhị đến các thôn làng trong huyện Sở Ấp thăm dò dân tình.
Thời gian đó, Khuất Nguyên Đình cũng rất bận, có khi cả ngày hai người chẳng gặp được mặt nhau.
Mỗi khi đêm khuya, trở về nội nha, khi tất cả đều yên tĩnh, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi nhớ nhung.
Lúc ấy, hắn thường đứng trước cửa sổ, qua khung cửa mở, lặng lẽ hướng về phía nàng.
Có khi cửa sổ phòng nàng vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng hắn thấy bóng dáng nàng đi ngang; có khi đèn đã tắt, hắn lại không kìm được mà đoán xem nàng đang mơ thấy gì…
Hắn chưa từng có cảm giác này, một thứ cảm giác vừa ngọt ngào lại pha chút đắng cay. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể gặp nàng, mỗi ngày của hắn đều tràn ngập mong đợi mới mẻ.
Hắn thậm chí cảm thấy ánh mặt trời mùa hè năm nay rực rỡ hơn hẳn.
Vì vậy, trong ngày nghỉ khó có được này, hắn tranh thủ nhiều thời gian ở bên nàng hơn.
Nàng chưa hiểu lòng hắn, vậy thì hắn sẽ từ từ dẫn dắt nàng, để nàng quen với sự hiện diện của mình.