Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 96
Lão bá ngẩn người một lát, rồi cười nói:
“Cô nương, cô đùa đấy à? Ai mà lại bỏ tiền ra mời lão hán nói ba điều bốn chuyện này? Huống chi, mọi người đâu phải không biết trồng trọt, ai muốn nghe lão già này giảng giải chứ?”
“Ngài chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi mà!” Linh Phủ tinh nghịch nháy mắt. “Hay là ngài sợ người ta học được, danh hiệu ‘bậc thầy trồng trọt’ này sẽ không còn thuộc về ngài nữa?”
Lão bá họ La đỏ mặt, nói:
“Ôi trời, cô nương! Không thể nói vậy được. Ai trồng ruộng cũng dựa vào sức lực của mình, ta có thể nói ra cách làm của ta, nhưng chuyện chăm chỉ chịu khó thì tùy vào mỗi người. Lão già này không tin có ai chịu khó như nhà ta.”
Linh Phủ cười:
“Vậy tức là ngài đồng ý nói?”
“Nói chứ, để tránh người ta nghĩ ta có gì giấu giếm.” Lão bá họ La muốn chứng tỏ mình lòng dạ quang minh.
Linh Phủ thôi đùa, nghiêm túc nói:
“Đây không phải gọi là giấu giếm, mà là những kinh nghiệm quý báu ngài đúc kết qua năm tháng, chúng có giá trị.”
Lão La ngượng ngùng đáp:
“Vậy… vậy nếu ta nói ra, sẽ được bao nhiêu tiền?”
Linh Phủ:
“Chuyện này ta phải về nha môn thương lượng, có tin tức nhất định sẽ báo lại cho ngài.”
Lão La vốn nghĩ sai dịch tới nhà chắc không có gì tốt đẹp, nhưng sau khi trò chuyện với Linh Phủ, trong lòng đã nảy sinh ý định.
Người nông dân kiếm tiền không dễ, nếu chỉ cần động cái miệng mà có tiền, thì sao lại không làm chứ?
Huống chi, nghề trồng trọt cũng không có chuyện “truyền nghề khiến thầy c.h.ế.t đói.” Ai nấy đều trồng ruộng nhà mình, thu hoạch nhiều hay ít cũng chẳng ảnh hưởng tới người khác.
Vì vậy, khi Linh Phủ rời đi, lão La đứng bên cổng rào, lòng vẫn còn bâng khuâng…
—
Linh Phủ đã đi khắp hai thôn, chuẩn bị trở về thành thì chợt thấy có vài người đứng bên đường chỉ trỏ vào một mảnh ruộng ngập nước.
Nàng ghìm ngựa lại, bỗng nghe có người gọi:
“Từ tiểu thư?”
Linh Phủ nghe tiếng nhìn qua, thấy trong số đó có cả Thái nương tử.
Nàng xuống ngựa, Thái nương tử cũng bước tới đón.
“Thái nương tử, sao người lại ở đây?”
Thái nương tử mặt đầy lo âu, chỉ vào mảnh ruộng ngập nước bên kia:
“Ruộng nhà ta ở đây, chính là nhờ cô nương giúp ta đòi lại.”
Linh Phủ lúc này mới nhớ ra, nhà họ Thái có một mảnh ruộng ở gần đây.
Thái nương tử buồn bã nói:
“Ruộng đã lấy lại được rồi, ta muốn cho người thuê trồng, ai ngờ đến nơi thì thấy toàn nước ngập. Sao số ta lại khổ thế này! Năm ngoái mưa nhiều, hai đứa con trai ta đều c.h.ế.t đuối, năm nay ruộng lại bị ngập. Ta với nước đúng là xung khắc mà!”
Linh Phủ đến gần nhìn, do địa thế thấp trũng, mười mấy mẫu ruộng quanh đó đều ngập nặng, trong ruộng cỏ nước mọc cao hơn một thước.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt vài nắm bùn, chợt thấy trong đám cỏ nước có vài cụm hoa trắng nhỏ quen thuộc.
Nàng vén cỏ nước ra, quả nhiên thấy vài khóm rau cần nước.
Thái nương tử than thở:
“Ruộng này không trồng được cao lương, lúa mạch, cũng chẳng trồng được rau. Chẳng ai thuê đâu… Dù có hạ giá bán rẻ, e rằng cũng chẳng được bao nhiêu.”
Nghĩ tới đây, Thái nương tử buồn bã rơi nước mắt, cuộc sống sao mà khổ thế!
Trong lòng Linh Phủ chợt lóe lên ý tưởng, nàng nói: